Sau khi  khỏi khu tập thể gia đình quân nhân.
Đồng Tuyết Lục   ghế  xe đạp, hỏi: “Như Quy,   ông nội  và chú Tông  điều gì bất mãn với em  ?”
Trước đó rõ ràng còn  ,  đột nhiên  biến thành dáng vẻ .
Đồng Tuyết Lục vắt óc nghĩ mãi vẫn  .
Ôn Như Quy cũng  nghĩ  , chỉ  thể an ủi: “Không  , ông nội   lòng về em.”
Anh cảm thấy hình như lửa giận của ông nội hướng về , chỉ vì  Đồng Tuyết Lục ở đó, nên ông  mới ngượng ngùng  phát  mà thôi.
Hai  nghĩ tới nghĩ lui vẫn  tìm   nguyên nhân, đành  bỏ qua  nghĩ nữa.
Đi đến cửa hàng chụp ảnh, Ôn Như Quy đến  quầy thanh toán tiền và phiếu.
Trong niên đại , chụp ảnh là chuyện còn xa xỉ hơn cả xem phim.
Chụp một tờ giấy chứng nhận  mất ba mao bốn phân tiền, chụp một tấm ảnh  , hoặc nửa   mất bốn mao hai phân tiền.
Sau khi thanh toán tiền xong, trong tay Ôn Như Quy  hai tấm hóa đơn chụp ảnh, hóa đơn   ba liên, một tờ đưa cho quán chụp ảnh, một tờ đưa cho nhiếp ảnh, một tờ giữ  dùng khi lấy ảnh.
Thợ chụp ảnh: “Hai   chụp hai bức ảnh cá nhân, và một bức ảnh chung đúng ?”
Nghe thấy thế, lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên.
Trước khi tới đây  chỉ  nhận  một tấm ảnh chụp của Đồng Tuyết Lục, nhưng lúc trả tiền,    chụp cả ảnh riêng, cả ảnh chụp chung, còn  tặng một tấm ảnh của  cho Đồng Tuyết Lục.
Hình như   trở thành  tham lam .
Không  khi cô  thấy lời ,  cảm thấy  quá đáng  ?
Đồng Tuyết Lục căn bản  nghĩ nhiều như , tới cũng  tới ,  thì chụp chung thôi.
Chụp một lúc ba tấm ảnh, chỉ  thể chứng tỏ bạn trai cô “Nhiều tiền lắm của!”
Thấy cô  phản đối, trong lòng Ôn Như Quy âm thầm thở phào nhẹ nhõm một , gật đầu  với thợ chụp ảnh: “, hai tấm ảnh chụp riêng, một tấm ảnh chụp chung.”
Thời đại  máy ảnh vẫn là loại kiểu cổ, bên  phủ một tấm vải đen,  khi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia  chui  trong ngắm nghĩa vài  mới  thể chụp .
Ra khỏi quán chụp ảnh, thời gian   còn sớm nữa, buổi chiều cô còn   về tiệm cơm một chuyến.
Bây giờ cô  là giám đốc  kiêm chức đầu bếp,  thể mặc kệ  chuyện, nếu sảy  chuyện gì, cô lo ba   ở tiệm cơm  xử lý .
Tuy rằng trong lòng Ôn Như Quy  chút tiếc nuối, cảm thấy thời gian bên  quá ngắn, nhưng  vẫn hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-302-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-hai.html.]
Huống chi chiều nay  cũng  về căn cứ .
Anh chở Đồng Tuyết Lục   tiệm cơm,  đó mới lưu luyến  rời  về khu tập thể gia đình quân nhân.
Nào ngờ  mới bước một chân  cửa,    thấy tiếng gầm đầy giận dữ truyền đến từ  ghế sô pha: “Súc sinh, quỳ xuống cho ông!”
Ôn Như Quy:??
Ông Ôn trừng mắt với :“Quỳ xuống!”
Ôn Như Quy: “Ông nội, cháu  thể quỳ xuống, chỉ là ông  thể   cho cháu   xảy  chuyện gì  ?”
Ông Ôn trừng mắt  , ánh mắt giống như     bằng cả súc sinh.
Ông Ôn cầm lấy chổi lông gà đặt bên cạnh,  đánh lên  .
Chú Tông thấy thế, vội vàng bước đến ngăn cản: “Tư lệnh,  chuyện gì thì từ từ , hơn nữa nếu đánh   xảy  chuyện gì, đến lúc đó  đau lòng còn   là tư lệnh ?”
Ông Ôn hừ một tiếng: “Sao   thể đau lòng vì loại  ... Cháu  xem  cháu  thể phát rồ như thế, giữa ban ngày ban mặt,  cháu  thể   chuyện  với con gái nhà  ?”
Ôn Như Quy  hiểu  : “Cháu   chuyện gì?”
Mặt già của chú Tông đỏ bừng lên: “Như Quy, cháu thành thật thừa nhận , giữa trưa hai đứa ở trong phòng... Làm chuyện gì, chú với ông nội đều  thấy !”
Hai tai Ôn Như Quy lập tức đỏ lên, mi mắt rũ xuống   mặt đất.
Thấy dáng vẻ  của , trong lòng ông Ôn càng chắc chắn     chuyện súc sinh: “Hôm nay về căn cứ cháu lập tức  báo cáo kết hôn,  đó chúng  đến nhà họ Đồng cầu hôn!”
Ôn Như Quy   nữa ngơ ngẩn:???
Vân Chi
Báo cáo kết hôn?
Cầu hôn?
“ cháu còn   Tuyết Lục đồng ý.”
Ông Ôn tức giận đến mức bộ râu đều dựng ngược lên: “Cháu    chuyện như  , bây giờ cháu mới hỏi    đồng ý  , chẳng lẽ cháu  cảm thấy  quá muộn  ?”
Ôn Như Quy: “Ông nội, đó là do Tuyết Lục tự  bảo cháu .”
Ông Ôn tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên: “Cháu còn    hổ  thế! Một  đàn ông    chuyện như , cháu còn mặt mũi đổ  cho con gái nhà  !”
Nói xong ông  vớ lấy chổi lông gà,  đánh cho cháu trai  một trận.
Chú Tông   nữa ngăn cản: “Tư lệnh, ngài đừng nhúc nhích,  chuyện gì từ từ !”
...