Sau khi từ sân phơi đồ về, lỗ tai Ôn Như Quy vẫn  chút nóng lên.
Tối hôm qua   mơ một giấc mơ  chơi lưu manh, buổi sáng tỉnh  phát hiện  chăn  bẩn một mảng.
Tối hôm qua  mơ thấy... Vậy mà Đồng Tuyết Lục  đè   sàn nhà, quần   ...
Tỉnh   kinh ngạc  lâu,    thể    hổ như  nhỉ?
Giấc mộng kiểu  tuyệt đối  thể để  Đồng Tuyết Lục , nếu  chắc chắn cô  sẽ cho rằng  là kẻ lưu manh.
Có điều lúc  trong lòng Ôn Như Quy  cảm thấy vô cùng may mắn, may mà   hất nước  chăn, may mà  trực tiếp mang chăn  phơi, nếu  thì quá mất mặt.
Đi đến nửa đường,  gặp  Tiêu Uẩn Thi từ phía đối diện  tới.
Ôn Như Quy trực tiếp lướt qua  cô .
Tiêu Uẩn Thi  chút sửng sốt, gọi  : “Đồng chí Ôn,  đợi một chút.”
Lúc  Ôn Như Quy mới dừng ,  nhíu mày  cô : “Cô là...”
Tiêu Uẩn Thi lập tức dở  dở : “ là Tiêu Uẩn Thi, đúng  đồng chí Ôn, cha   chuyện tìm , bảo  qua phòng  việc của ông  một chuyến.”
“Được,  lập tức đến ngay.”
Nói xong, Ôn Như Quy nghênh ngang bước .
Tiêu Uẩn Thi  theo bóng dáng , tâm trạng  bình thường.
Gần đây cô   bắt đầu đến trường  học.
Là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp,  nhiều   thấy cô  “Đã nhiều tuổi” còn  học tiểu học, đều cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Cảm giác học tập  , bay lượn trong biển tri thức khiến cuộc sống mỗi ngày đều phong phú, cô   còn lo  lo mất giống như   nữa,  còn lo   xứng với đối phương .”
Bây giờ trong lòng cô  càng cảm thấy may mắn vì  đây   gì cả.
**
Sau khi tiệm cơm bán gói gia vị lẩu cạy, hiệu quả vô cùng ,  nhiều tiệm cơm ở Kinh Thị đều qua chỗ Đồng Tuyết Lục mua gia vị.
Ngày ít nhất cũng bán  hai ba mươi gói, khi nhiều còn  thể bán  hơn trăm gói.
Vân Chi
Một tiệm cơm  thể bán   nhiều gia vị như  trong một ngày ?
Hiển nhiên là  thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-316-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-sau.html.]
Hiện giờ tuy rằng  cho phép tư nhân mua bán, nhưng chỉ cần  cầu chắc chắn sẽ  cung, tuyệt đối  cấm .
Nếu  thì chợ đen cũng  mọc lên như nấm.
Sau khi các tiệm cơm khác đến mua gói gia vị, chắc chắn   khả năng chỉ dùng ở tiệm cơm,  thể là   bạn bè nhờ mua giúp, cũng  thể mua  quà tặng cho  khác.
Đương nhiên cũng  thể  ,  khi mua xong  đường dây chuyển sang tỉnh ngoài bán .
Đương nhiên Đồng Tuyết Lục  để ý đến những chuyện , dù  cứ  tiền nhập sổ là .
Nháy mắt  đến cuối tháng, Đồng Tuyết Lục cầm bảng báo cáo đến phòng thương nghiệp, báo cáo công tác.
Lần  khi  phòng hội nghị,  nhiều  chủ động chào hỏi cô.
“Giám đốc Đồng, khi nào các cô bán  bò viên và cá viên?”
“ , khách hàng đến tiệm cơm của chúng  đều phàn nàn vì   bò viên, ăn lẩu cay  thú vị!”
“Nói đến cũng kỳ quái, cá viên  đầu bếp trong tiệm cơm chúng  cũng  , nhưng  xong hương vị vẫn kém một chút.”
Lời    , lập tức   nhiều  khác phụ họa.
Cho dù là bò viên  cá viên, thật   nhiều đầu bếp đều  cách , nhưng khi   hương vị  kém hơn  nhiều,     cảm giác dai dai khi nhai trong miệng.
Trong đám  ồn nào  chuyện xung quanh,  một  đàn ông trung niên vẫn luôn yên tĩnh.
Sau khi  thấy lời , đột nhiên   mở miệng, : “Cho dù nguyên liệu giống , đầu bếp khác    đều hương vị sẽ khác biệt  lớn,   đừng quên, giám đốc Đồng là đầu bếp bậc một đấy.”
Nghe thấy thế,   đều gật đầu tán đồng, cảm thấy lời    lý.
Đồng Tuyết Lục  về phía  đàn ông trung niên , đối phương  chừng ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, dáng  cao gầy, diện mạo nghiêng về phía nho nhã.
Thấy Đồng Tuyết Lục  qua, khóe môi   khẽ mấp máy,  thiện gật đầu với cô.
Đồng Tuyết Lục cũng gật đầu với đối phương.
Chỉ một lát , các lãnh đạo  tới.
Nội dung cuộc họp   gì khác biệt,      ngáp.
 Đồng Tuyết Lục    vẻ  nghiêm túc, còn mở vở  ghi chép  nội dung, những điểm quan trọng nhất trong cuộc hợp.
Khi trưởng phòng Lâm đảo mắt  qua, đúng lúc trông thấy Đồng Tuyết Lục đang ghi chép.
Người trong cả hội trường ghi chép  chỉ đếm  đầu ngón tay.
Đồng Tuyết Lục  việc nghiêm túc  trọng, tư tưởng linh hoạt  sáng tạo, còn can đảm cẩn trọng, vô cùng  tồi.