Tuy rằng Kinh Thị   tuyết rơi, nhưng thời tiết  càng ngày càng lạnh, càng ngày càng hanh khô.
Cách ngày Đồng Tuyết Lục  hầm một nồi nấm tuyết đường phèn cho  nhà uống,  một  thời gian bồi bổ, cô cảm thấy khí sắc     khá hơn nhiều, da dẻ trắng hồng .
Qua mấy ngày nữa sẽ bước  tháng mười một, sáng nay thức dậy trời lạnh hơn hôm ,  thở cũng biến thành khí trắng.
Đồng Tuyết Lục bò dậy đến vườn rau hái ít rau xanh và hành lá mang về, định nấu một nồi mì sợi rau xanh.
Đáng tiếc   thịt dê, nếu  thời tiết lạnh thế  ăn một bát lòng dê cay rát mới gọi là sảng khoái.
Đồng Gia Minh vẫn dậy sớm như  ngà, điều khiến cô kinh ngạc chính là,  mà Đồng Gia Tín cũng dậy  sớm.
Càng hiếm  hơn chính là,  khi rửa mặt xong   còn xuống phòng bếp giúp đỡ.
 mà phòng bếp vốn dĩ  lớn, cũng  cần quá nhiều , Đồng Tuyết Lục bảo hai  em  quét tước nhà cửa và sân vườn.
Đồng Gia Minh  quét lá rụng,  đốc xúc Đồng Gia Tín   bài.
Đồng Gia Tín quét vài cái lá rụng, ấp úng  bài: “Trước giường ánh trăng cong.”
Khóe miệng Đồng Gia Minh co giật, vung chổi lên đánh em trai  một cái: “Đầu giường ánh trăng rọi.”
Mông Đồng Gia Tín  đập một cái,   duỗi tay xoa mông,  tiếp: “Đầu giường ánh trăng rọi, nghĩ mặt đất nở hoa.”
Đồng Gia Minh  đập cho   một cái nữa: “Rốt cuộc em học hành kiểu gì ? Đọc hai câu thơ sai cả hai, em thật sự  về quê quán Bắc Hòa nhặt phân heo đúng ?”
Đồng Gia Tín lắc đầu như trống bỏi: “Không ,  hai,  nhỏ giọng chút, đừng để chị Tuyết Lục  thấy, em   vì  nhưng mà em  nhớ .”
Đồng Tuyết Lục ở phòng bếp  thấy hai   chuyện, lắc đầu bật .
Thiên phú của mỗi   giống , học tập  giỏi  đại biểu đầu óc ngu ngốc, trong nguyên tác Đồng Gia Tín  giỏi trong việc thiết kế.
Đây cũng là nguyên nhân chính vì   khi đến đây cô vẫn  sửa đổi tính cách của  , cô sợ  quản quá nhiều, sẽ ngăn cản sự phát triển và linh cảm của Đồng Gia Tín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-327-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-bay.html.]
Người  nghệ thuật, tính cách ít nhiều gì cũng  điểm  giống  bình thường.
Ngoài cửa sổ tiếng ngâm nga vẫn đang tiếp tục, trong phòng bếp Đồng Tuyết Lục tay chân nhanh nhẹn,  lâu   nấu xong một nồi mì sợi.
Hôm nay Đồng Miên Miên cũng vô cùng ngoan ngoãn,  cần ai gọi  tự  bò dậy, còn tự  mặc quần áo.
Đồng Tuyết Lục khen ngợi cô bé một tràng, khiến mặt cô bé đỏ bừng lên, còn ưỡn n.g.ự.c  bắt đầu từ ngày mai cô bé sẽ tự  rời giường, tự  mặc quần áo, bởi vì cô bé  lớn .
Vân Chi
Khi đưa Đồng Miên Miên đến nhà họ Ngụy cách vách, Thẩm Uyển Dung   với cô: “Đêm nay cháu đừng ăn ở tiệm cơm nữa, hôm nay là sinh nhật  trai Châu Châu, ông bà định mở tiệc ở nhà chúc mừng sinh nhật thằng bé, mấy chị em các cháu cũng qua tham gia cùng nhé.”
Đồng Tuyết Lục  xong vội vàng đồng ý: “Được, hôm nay cháu sẽ tan  sớm một chút qua đây.”
Trên đường  , cô tự hỏi nên tặng quà gì cho Ngụy Nhiên,  trai của Ngụy Châu Châu bây giờ.
Ngụy Nhiên  tính là sinh viên khóa thứ hai đếm ngược của đại học công nông binh, sang năm  khi khôi phục chế độ thi đại học, đại học công nông binh sẽ đình chỉ chiêu sinh.
Cuối cùng hai khóa sinh viên cuối cùng của đại học công nông binh địa vị vô cùng  hổ, tuy rằng  nhiều đơn vị thừa nhận bằng cấp của bọn họ, nhưng    coi trọng,  nhiều nơi khi tuyển chọn cán bộ, còn đưa  yêu cầu hạn chế sử dụng sinh viên đại học công nông binh.
Trước khi xuyên sách, cô  đừng xem qua tài liệu về phương diện , cuối cùng sinh viên hai khóa cuối của đại học công nông binh thật sự sống   lắm, bọn họ từng tụ tập  cùng  kể  những ấm ức năm đó gặp , hơn nữa cũng coi như sinh nhầm thời đại.
Tuy rằng nhà họ Ngụy  bối cảnh và mạng lưới quan hệ, nhưng chắc chắn trong tương lai bằng cấp  sẽ trở thành chướng ngại vật của Ngụy Nhiên.
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, quyết định ngoài  đồ ăn cho   , còn đưa thêm cho   một bộ sách toán lý hóa đầy đủ, ám chỉ   tiếp tục học tập.
Hiện giờ những thứ học  trong trường đại học công nông binh  ít, phần lớn thời gian bọn họ dành để học chính trị, học công, học nông, học quân,  ít đề cập đến kiến thức chuyên ngành.
Nếu    bắt đầu chuẩn  từ năm nay, sang năm  chắc     thể thi đỗ đại học.
Sau khi đến tiệm cơm mở họp xong, Đồng Tuyết Lục  dẫn Quách Vệ Bình   mua sắm như  ngày.
“Giám đốc Đồng, đây là quả óc chó  mới mang đến sáng hôm nay, chuyện   cô dặn ,  nhớ kỹ.”
Khi đến cung tiêu xã, hôm nay  mà   bán một đám quả óc chó. Vừa  thấy cô đến, giám đốc cung tiêu xã  lấy óc chó  cho cô.
Hai mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: “Cảm ơn giám đốc Chân,   đều  quý nhân thường  quên, nhưng trí nhớ của giám đốc Chân đúng là còn  hơn  trẻ tuổi, thật sự khiến   quá hâm mộ!”