Qua đêm nay,   mới  Ôn Như Quy  chỉ  để ý tới Tôn Mạn Nhu, ngay cả   cũng  khinh thường
Anh  cũng  , Ôn Như Quy  vô cùng thích cô gái tên Đồng Tuyết Lục  .
Nếu như đêm nay Tôn Mạn Nhu   mặt,  lẽ còn  thể hòa  một ván, nhưng ai ngờ cô     trò  lớnnhư thế.
Trong lòng Tôn Mạn Nhu vô cùng  cam tâm, nhưng bên ngoài  tỏ vẻ áy náy tự trách: “Xin   ba, đều do em  liên lụy tới , hại  cũng  mất mặt theo.”
“Em  bậy bạ gì đó, chúng  là  em,    liên lụy   liên lụy, chỉ là chuyện tiếp cận  nghĩ  nhất chúng  nên hoãn  một chút.”
Trong lòng Tôn Võ Dương đúng là  chút oán trách cô , nhưng mà lúc   thấy cô   thế, chút bất mãn còn sót  trong lòng cũng tiêu tán.
Tôn Mạn Nhu cắn môi: “Anh ba, em thấy  là thôi , em   chuyện  mặt như , chắc chắn đồng chí Ôn sẽ   ý em .”
Tôn Võ Dương nhíu mày: “Sao em  thể buông tha dễ dàng như ? Chẳng lẽ em cam tâm bỏ qua một  đàn ông  thế ? Chẳng lẽ em cam tâm  một cô đầu bếp đánh bại ?”
Càng tìm hiểu, càng  rõ quyền thế của nhà họ Ôn lớn đến mức nào.
Chỉ là một nữ đồng chí  cha  , nhà họ Ôn cũng  biện pháp giúp đối phương lên chức giám đốc tiệm cơm , nếu như hai nhà Tôn Ôn kết quan hệ thông gia,  thì chẳng  nhà họ Tôn sẽ nhận   nhiều sự trợ giúp của nhà họ Ôn ?
Nhà họ Tôn bọn họ  từng  tư lệnh, nếu như ông Ôn sẵn lòng dùng quan hệ của  bồi dưỡng  ,   chừng,   sẽ  thể trở thành tư lệnh đầu tiên của nhà họ Tôn.
Tôn Mạn Nhu: “ mà ̣...”
Tôn Võ Dương: “Không nhưng nhị gì hết, em ưu tú hơn cô đầu bếp  nhiều,   thời gian tới chúng  nên hoãn  một chút, là  để Như Quy quên chuyện đêm nay, đồng thời cũng đợi tư lệnh Tiêu tới đây.”
“Em là cháu gái nuôi của tư lệnh Tiêu, đợi ông  tới đây em chịu khó tâm sự với ông ,  đó bảo ông    chuyện với ông Ôn,  tác dụng hơn nhiều so với chúng  tự cố gắng!”
Tôn Mạn Nhu  nhăn mày : “Em chỉ sợ ông nội nuôi sẽ  đồng ý  , ông  là  vô cùng cương trực công chính.”
Tôn Võ Dương xùy  một tiếng: “Em đừng quên, em  từng cứu tư lệnh Tiêu một mạng, nể tình ân cứu mạng, ông   thể    hổ  giúp em ?”
Tôn Mạn Nhu: “ mà em  dám, em sợ ông nội nuôi sẽ  giận em, hu hu hu, em thật sự quá vô dụng...”
Tôn Võ Dương: “Được , đến lúc đó  sẽ  với ông  giúp em,  em  nhát gan như  chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-335-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-lam.html.]
Tôn Mạn Nhu mang vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn  ba,   với em quá.”
Lúc  còn một đôi  em khác đang  chuyện với .
Sau khi biểu diễn xong, Phương Tĩnh Viện đang định  xuống  sân khấu thưởng thức những tiết mục khác, nào ngờ  bước  trong cách gà, liếc mắt qua  trông thấy  trai cô héo như quả cà phơi sương, cả  ỉu xìu xìu.
Tuy rằng Phương Tĩnh Viện thường xuyên    là cứt chó, nhưng dù  cũng là  trai .
Cho nên Phương Tĩnh Viện qua đó, quan tâm hỏi một câu: “Anh trai,   thế? Có chuyện gì  vui   cho em vui chút nào.”
Phương Văn Viễn: “...”
Sao   cảm thấy càng ngày miệng Phương Tĩnh Viện càng  tổn hại  khác thế ?
Phương Tĩnh Viện thấy  trai  kinh ngạc, cảm thấy những lời Đồng Tuyết Lục dạy  thật sự quá hữu dụng: “Anh trai, mau  .”
Phương Văn Viễn  gần đây em gái    thiết với Đồng Tuyết Lục,   nghĩ một chút, vẫn   nghi ngờ trong lòng .
“Vừa    thấy Đồng Tuyết Lục và... Bạn trai của cô .”
Anh  còn   hết lời, Phương Tĩnh Viện  kêu lên: “Tuyết lục tới  ? Cô  ở ? Gần đây em bận tập luyện quá lâu lắm   gặp cô !”
Phương Văn Viễn hít sâu một  : “Cô  với bạn trai về .”
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Sao  về sớm thế, đúng , ban nãy  định  chuyện gì với em?”
Phương Văn Viễn  hít sâu một : “Anh  chuyện nghĩ mãi  rõ, Đồng Tuyết Lục... Trước đây cô  lúc nào cũng  theo  m.ô.n.g , chuyện cô  thích  cả khu tập thể tổng cục hậu cần đều ,  bây giờ cô    đổi ?”
Phương Tĩnh Viện  một tiếng: “Anh trai,  cũng  đó là chuyện  đây, chuyện  qua thì  nên nhắc đến nữa,  ai khi tuổi trẻ  vài  ngu ngốc?”
Vân Chi
Ừm, tuổi trẻ ngu ngốc cũng là do Đồng Tuyết Lục dạy cô.
Phương Văn Viễn: “...”
Được ,    ngu ngốc  tìm Phương Tĩnh Viện  chuyện chứ.
Phương Văn Viễn   em gái  nữa, trực tiếp về nhà.