Đồng Gia Minh thức giấc vì quá buồn tiểu.
Cậu  dậy,  chiếc chăn màu trắng đang đắp  , ánh mắt hiện lên vẻ mê mang.
Mãi cho đến khi  thấy Đồng Tuyết Lục đang co  ngủ  ghế, lúc   mới nhớ   đang ở bệnh viện.
Là chị gái   đội gió lạnh đèo  tới bệnh viện, cũng là chị  vẫn luôn ở bên chăm sóc cho .
Bây giờ vì tiết kiệm tiền, chỉ  còn  ngủ  ghế gỗ lạnh như băng!
Nghĩ đến điều , khóe mắt Đồng Gia Minh dâng lên cảm xúc chua xót.
Nghe thấy động tĩnh, Đồng Tuyết Lục mở to mắt, đúng lúc  thấy Đồng Gia Minh với đôi mắt đỏ bừng như mắt thỏ, cô giật  hoảng sợ: “Em   chỗ nào  thoải mái ? Để chị  gọi bác sĩ đến đây.”
Đồng Gia Minh vội vàng : “Em  , chỉ là   vệ sinh thôi.”
Buồn tiểu còn  thể khiến đôi mắt đỏ bừng?
Đồng Tuyết Lục ngẩn : “Vậy em mau  ,  cần chị đỡ em qua đó ?”
“Không cần,  em  là  .” Đồng Gia Minh  chị gái , hai mắt đỏ hoe: “Chị, cảm ơn chị!”
Sau  lớn lên,  nhất định sẽ cẩn thận báo đáp chị gái .
Thật   ngày hôm nay, trong lòng  vẫn    tiếp nhận  chị gái Đồng Tuyết Lục , mãi cho đến hôm nay,  mới   chị gái  cũng  trả giá vì gia đình nhiều thế nào.
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Không cần cảm ơn, em mau  .”
Đồng Gia Minh gật đầu   ngoài.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục  lên duỗi , vặn vẹo gân cốt một chút.
Tuy rằng ngủ  ghế  thoải mái, nhưng  qua  vẻ như khăn trải giường của bệnh viện   sạch sẽ lắm, cô  thói quen ở sạch, cho nên tình nguyện co  ngủ  ghế.
Được , cô cũng   vệ sinh một chuyến thôi, nếu  tiếp tục nhịn lát nữa mắt  đỏ như mắt Đồng Gia Minh thì  chết.
Sau khi trời sáng, Đồng Gia Minh    hạ sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-344-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-bon.html.]
Chỉ là   và  mặt  mọc   nhiều nốt thủy đậu,  đầu còn  viêm chân lông, tóm  một  nhóc  trai thanh tú coi như   “Hủy dung” .
Đồng Tuyết Lục  đám thủy đậu rậm rạp  mặt , rùng  một cái, suýt chút nữa  sinh  hội chứng sợ mật độ cao: “Bác sĩ  em  thể xuất viện , chỉ là bệnh thủy đậu lây lan  mạnh,  khi về nhà em  cách ly trong phòng , đặc biệt   tiếp xúc với Gia Tín và Miên Miên.”
Nếu như hai đứa Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên cũng  lây nhiễm, một  cô chiếu cố  xuể.
Hơn nữa Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên còn  hiểu chuyện như Đồng Gia Minh, nếu như  lên thủy đậu  mặt, chắc chắn hai  sẽ  nhịn  gãi rách da.
Nếu  , khả năng hai  bọn họ  thể sẽ biến thành mặt rỗ.
Đồng Gia Minh: “Em  chị.”
Đồng Tuyết Lục: “Còn nữa,  khi khỏi bệnh, em   gãi rách vết thủy đậu  mặt, nếu như rách da chắc chắn sẽ để  sẹo, đến lúc đó mặt em sẽ trở nên gồ ghề lồi lõm...”
Thật  lúc  Đồng Gia Minh  ngứa ngáy đến mức vô cùng khó chịu , nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em  .”
Đồng Tuyết Lục  nộp tiền viện phí, còn mua thêm chút thuốc bôi ngoài da,  đó mới chở Đồng Gia Minh về nhà.
Về đến nhà, cô  thấy Thẩm Uyển Dung đang giặt quần áo và chăn đơn trong sân.
Thấy bọn họ  về,  mặt Thẩm Uyển Dung lộ  nụ : “Hai đứa về  ? Gia Minh mau  phòng , bây giờ cháu  thể  gió !”
Đồng Gia Minh đáp  một tiếng,  về phòng .
Đồng Tuyết Lục: “Cảm ơn bà Thẩm, còn  phiền bà giặt chăn màn giúp chúng cháu nữa.”
Thẩm Uyển Dung  : “Không  việc gì, dù  bà cũng nhàn rỗi, cơm sáng do ông nội Châu Châu , vẫn còn trong bếp, hai đứa  ăn ?”
Đồng Tuyết Lục để đồ sang bên cạnh, rửa sạch tay chạy  cùng giặt quần áo: “Chúng cháu ăn , hôm nay Gia Tín   học ?”
Thẩm Uyển Dung lắc đầu: “Không , bà thấy tinh thần của hai  em chúng nó  tệ lắm, chắc là   lây bệnh ,  điều vẫn nên nghỉ mấy ngày  hãy  học.”
Đồng Tuyết Lục cũng nghĩ như , lỡ như hai ngời đều  bệnh,  đó  học lây bệnh cho các bạn học khác trong trường thì  .
Sau khi giặt xong quần áo, Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dung cùng  dùng nước sôi lau dọn phòng trong phòng ngoài một lượt.
Thấy từ lúc về đến giờ chị gái vẫn  ôm , hai mắt Đồng Miên Miên chứa đầy nước mắt: “Chị, Miên Miên sẽ ngoan ngoãn, sẽ  gây thêm phiền phức cho chị, chị đừng .”
...