Đồng Tuyết Lục ở  nhà họ Ôn nấu một bàn đồ ăn ngon cho chú Tông, chú Tông cũng xuống bếp giúp đỡ.
Ông Ôn và tư lệnh Tiêu thì  ngoài phòng khách cãi , trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Phía bên , Tôn Mạn Nhu  như rơi xuống địa ngục.
Cô   Tiểu Dương cưỡng chế đưa tới báo xã nơi cô   việc,   chuyện cô     mặt tất cả đồng nghiệp.
Sau khi  chuyện, vẻ mặt của quản lý báo xã  chút  dám tin”
Đồng chí Tôn, rõ ràng cô là    tài, vì      chuyện bỉ ổi như ?”
Tôn Mạn Nhu ôm mặt  hu hu, cô   cảm giác ánh mắt   đều dừng   , hận  thể hôn mê bất tỉnh.
Quản lý báo xã thở dài : “Người giống như cô, báo xã chúng   thể giữ , từ nay trở  cô  cần tới  việc nữa.”
Vân Chi
Tôn Mạn Nhu buông tay  ròng ròng : “Quản lý, cầu xin ông cho  thêm một cơ hội nữa,   sai !”
Quản lý báo xã vội vàng tránh thoát khỏi tay cô , lạnh lùng : “Cô mau về , nếu còn    sẽ gọi  đến đuổi cô  ngoài!”
Tiểu Dương thấy báo xã  xử lý Tôn Mạn Nhu, thì xoay   ngoài, mang theo Dương Quốc Kiệt  tới tiệm cơm Hồng Tinh.
Sau khi  chuyện con trai  , đầu bếp Dương trực tiếp cầm cây chổi lên liên tục quật    : “Cái thằng bất hiếu , ai bảo mày   chuyện   đạo đức như ?”
Tuy rằng ông  tức giận vì giải nhất  một  trẻ tuổi như Đồng Tuyết Lục cướp mất, nhưng từ  đến nay ông   bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn bỉ ổi để trả thù đối phương.
Cho dù  thua, cũng  thua công bằng!
Dương Quốc Kiệt  cha  đánh kêu oai oán, trong lòng cũng cực kỳ hối hận.
Trước đây ma xui quỷ khiến thế nào mà   tin lời hai  em nhà họ Tôn thế nhỉ?
Giám đốc tiệm cơm cũng đưa  quyết định sa thải Dương Quốc Kiệt.
Sau khi  khỏi tiệm cơm, Tiêu Dương  thẳng tới đơn vị của Tôn Võ Dương.
Tôn Võ Dương  bộ đội chuyên nghiệp của tổ dò mìn, trong quân đội      đặc biệt ưu tú, bối cảnh và mối quan hệ của nhà họ Tôn cũng vô cùng khiêm tốn, cho nên  khi  thấy đám chiến hữu bên cạnh đều thăng chức, trong lòng   mới sinh  ý nghĩ vặn vẹo.
Chỉ là   trăm triệu   ngờ, cháu gái ruột của tư lệnh Tiêu  chính là Đồng Tuyết Lục, càng  ngờ tư lệnh Tiêu sẽ  nể mặt nhà họ Tôn chút nào, trực tiếp thông báo chuyện  cho cấp  của  .
Phá hoại tình cảm của  khác, phỉ báng bôi nhọ thanh danh nữ đồng chí, xúi giục  khác  chuyện trái pháp luật, mấy tội danh  đều vi phạm quân kỷ.
Sau khi mở họp, cuối cùng quân đội quyết định khai trừ quân tịch dối với Tôn Võ Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-356-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-sau.html.]
Nhận  quyết định xử phạt từ quân đội, Tôn Võ Dương như  sét đánh giữa đỉnh đầu.
Một khi  khai trừ quân tịch, coi như cuộc đời      cách nào  trong quân đội nữa !
Hơn nữa  xử phạt như ,      xin  bất kỳ cơ quan đơn vị nhà nước nào, cũng là chuyện  thể.
Nói cách khác,   xong đời !!!
Hiện giờ cha    còn   chuyện   và Tôn Mạn Nhu  , đợi  khi bọn họ đến Kinh Thị, chắc chắn bọn họ sẽ đánh c.h.ế.t hai .
Vì trung tâm nghiên cứu khoa học  chuyện đột xuất, nên Ôn Như Quy  về chậm hơn dự kiến.
Đợi khi  vội vàng  về khu tập thể gia đình quân nhân,  qua giờ cơm trưa .
Khi  ngang qua một gốc cây đại thụ, đột nhiên một  con gái đang   gốc cây  dậy  về phía .
Đi đến nửa đường, cô  kêu “Ui da” một tiếng  ngã  mặt đất: “Đồng chí Ôn,  là Tôn Mạn Nhu, hình như   trẹo chân ,   thể qua đây đỡ  một chút ?”
Sau khi  đơn vị đuổi việc, Tôn Mạn Nhu   xong đời .
 cô   cam tâm,  xinh   tài hoa giống như cô , vì    bằng Đồng Tuyết Lục?
Hiện giờ  xoay chuyển càn khôn, biện pháp duy nhất chính là gả cho Ôn Như Quy.
Cho nên  khi  về khu tập thể gia đình quân nhân, cô  vẫn luôn  ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ đến khi  thấy Ôn Như Quy, cô  sẽ giả vờ ngã, lát nữa chỉ cần Ôn Như Quy qua đó đỡ cô  dậy, cô  sẽ xé quần áo của  ,  Ôn Như Quy  gian dâm .
Nhà họ Ôn  bảo vệ thanh danh và công việc của Ôn Như Quy, nhất định sẽ bắt Ôn Như Quy cưới cô !
Tôn Mạn Nhu cảm thấy kế hoạch  của  vô cùng kín kẽ,  sự  chuẩn  , chỉ còn thiếu Ôn Như Quy tới đỡ cô .
Ai ngờ Ôn Như Quy  thấy Tôn Mạn Nhu ngã  đất, thì sững sờ  lâu vẫn  nhúc nhích.
Sau đó khi Tôn Mạn Nhu mở miệng nhờ  đỡ dậy,  đột nhiên   chạy mất.
Tôn Mạn Nhu:???
Nhìn theo Ôn Như Quy đang chạy như bay, Tôn Mạn Nhu khiếp sợ đến mức  khép miệng .
Sau khi lấy  tinh thần, cô  nũng nịu kêu lên: “Đồng chí Ôn,    thế? Chân  đau quá...”
Nghe thấy âm thanh , cả  Ôn Như Quy run lên, bước chân càng nhanh hơn, “Vèo” một cái  chạy trốn  thấy bóng dáng  nữa.
Tôn Mạn Nhu: “...”