Ôn Như Quy chạy về nhà nhanh như chớp,  đó  thấy trong phòng  thêm một  xa lạ.
Ánh mắt của đối phương đột ngột b.ắ.n về phía , lia tới lia lui giống như s.ú.n.g máy, trong mắt mang theo vẻ quan sát đánh giá.
Mặc dù   đối phương là ai, nhưng Ôn Như Quy vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào ông!”
Lúc , đáy mắt tư lệnh Tiêu mới lộ  vẻ hài lòng.
Ông Ôn hừ một tiếng : “Cháu  cần chào hỏi ông , cái     hổ  cứ ở lì trong nhà chúng  mãi  !”
Ôn Như Quy: “...”
Tư lệnh Tiêu: “...”
Tư lệnh Tiêu tức giận đến mức đỏ cả mặt: “Đồ bảo thủ, ông đừng quên, bây giờ  là ông nội ruột của Tuyết Lục, nếu   đồng ý cho hai chúng nó ở bên , đến lúc đó ông đừng  lóc van xin !”
Ôn Như Quy  thấy ba chữ ông nội ruột, lập tức ngây ngẩn cả : “Ông nội, chuyện  là thế nào ?”
Ông Ôn  hừ một tiếng qua mũi: “Đừng quan tâm tới ông , ông nội nửa đường xuất hiện thì  mặt mũi gì giáo dục  khác? Hơn nữa,   Tuyết Lục   về nhà bàn bạc, còn  chắc     thừa nhận ông là ông nội   !”
Tư lệnh Tiêu  đ.â.m một nhát  ngực: “...”
Ôn Như Quy thấy hai  cãi ,  ai giải thích cho , nhấc chân  về phía nhà bếp.
Lúc , Đồng Tuyết Lục đang  bánh bông lan trứng cho chú Tông.
Chú Tông vui vẻ giống như một đứa trẻ năm mươi tuổi, hai gò má hồng hồng, trong lòng   đến giúp đỡ Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy  bước  nhà bếp,  ngửi thấy một mùi hương vô cùng hấp dẫn: “Chú Tông, Tuyết Lục, hai  đang  gì ?”
Nghe thấy giọng  của Ôn Như Quy, khóe miệng Đồng Tuyết Lục vô thức cong lên: “Anh về  ? Em đang  bánh bông lan trứng cho chú Tông.”
Chú Tông vỗ mạnh lên trán : “Chú quên cho hai con gà Tiểu Bát Tiểu Cửu ăn , chú   luôn đây.”
Nói xong chú  vội vàng chạy , để   gian trong nhà bếp cho hai  trẻ tuổi hiếm lắm mới  gặp .
Trong lòng Đồng Tuyết Lục lặng lẽ khen ngợi chú Tông.
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy  cô: “Vừa  ở bên ngoài   thấy  một đồng chí  lớn tuổi  tự nhận là ông nội ruột của em, chuyện  là thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-357-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-bay.html.]
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng kể  chuyện  xảy  lúc  cho  .
Nghe  Tôn Mạn Nhu  cô bắt cá hai tay, lông mày Ôn Như Quy nhíu .
Đồng Tuyết Lục đút một miếng thịt lợn khô  trong miệng , hỏi: “Ban nãy  vội vã về nhà lắm ? Sao chảy nhiều mồ hôi thế?”
Ngón tay cô mảnh khảnh trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng, giống như cọng hành lá.
Nhìn cô đút cho  ăn như đút cho đứa trẻ, vành tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Trên đường   về gặp  Tôn Mạn Nhu, cô  ngã  đất   đỡ cô  dậy.”
Lông mày thanh tú của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Vậy   đỡ ?”
Ôn Như Quy lắc đầu như trống bỏi: “Không,   đầu bỏ chạy.”
Đồng Tuyết Lục  chút giật ,  đó  nhịn  bật : “Tại     đầu bỏ chạy?”
Đôi mắt sâu thẳm của Ôn Như Quy  chằm chằm  bạn gái , : “Anh  thích cô ,   cô    em.”
Lần , Tôn Mạn Nhu  cô nấu ăn với một đám đàn ông,  quanh co lòng vòng  tính nết cô  dễ ở chung,   chán ghét những lời .
Còn nữa,   thích chạm  những cô gái khác, cũng   những cô gái khác chạm  .
Nụ   khóe miệng Đồng Tuyết Lục lan tràn đến tận đáy mắt, cô  thoáng qua bên ngoài nhà bếp, ở bên ngoài ông cụ Ôn đang vui vẻ cãi cọ với Tư lệnh Tiêu.
Vân Chi
Cô tiến  gần, kiễng mũi chân lên,  đó nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt : “Đây là phần thưởng cho !”
“Thịch!”.
Vẻ mặt của Ôn Như Quy dần dần đỏ ửng lên,   ánh mắt sáng rực rỡ của cô, tràn ngập vui sướng.
Hóa  từ chối những cô gái khác là  thể nhận  phần thưởng,     sẽ  chạm  những cô gái khác!
Đồng Tuyết Lục  chạm   lui ,   : “Tiệm cơm của chúng em lấy  giải nhất, đợi lắp đặt điện thoại xong, em sẽ gọi điện cho .”
Trong mắt Ôn Như Quy chứa chan tình cảm: “Được.”
Quy cách tiệm cơm của bọn họ bây giờ  đủ lớn,  nâng cấp  một  nữa chọn  địa chỉ,   là xây dựng tiệm cơm  cơ sở ban đầu,  là lựa chọn một căn nhà  sẵn sửa sang   tiệm cơm.
Chuyện    khi phòng thương nghiệp bàn bạc xong mới  thể quyết định,  điều  thể bắt đầu tăng lương từ tháng  , cuối tuần cũng sẽ   đến đây lắp đặt điện thoại.