Hai  Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy ở trong nhà bếp, trai đơn gái chiếc, tư lệnh Tiêu sợ cháu gái sẽ chịu thiệt,  đến  kỳ đà cản mũi.
Ông Ôn nào  bằng lòng, để  thể nhanh chóng bế chắt trai,   sức ngăn cản, thiếu chút nữa hai   vung tay đánh .
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy ở bên trong  thấy thế,  sang  , đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đợi đến khi  xong bánh bông lan trứng, Đồng Tuyết Lục mới chuẩn   về.
Vân Chi
Ôn Như Quy  tiễn cô, nhưng   thêm một chướng ngại vật.
Tư lệnh Tiêu nghiêm mặt hung dữ: “Không cần  tiễn, Tiểu Dương đang chờ chúng  ngay bên ngoài, chúng   xe  về!”
Đáy mắt Ôn Như Quy hiện lên vẻ mất mát, nhưng thời tiết hiện giờ càng ngày càng lạnh, nghĩ đến chuyện Đồng Tuyết Lục  xe  khỏi  gió thổi, trong lòng    mất mát nữa.
Ông Ôn thấy , càng thấy lão gàn dở tư lệnh Tiêu    mắt, vội vàng  giúp: “Như Quy, cháu  thấy Tuyết Lục mặc quần áo mỏng ? Còn  mau cởi áo khoác của cháu  đưa cho con bé?”
Đồng Tuyết Lục mặc áo bông dày từ đầu tới chân: “...” Cháu  lạnh mà.
Ôn Như Quy  ông nội lườm đến nỗi da đầu run lên, đành  cởi áo khoác .
Ai ngờ tư lệnh Tiêu  xen miệng : “Không cần, ông cũng  áo khoác, mặc của ông là  !”
Ông Ôn chỉ  mũi ông  mắng: “Cả  ông đều là mùi cổ lỗ sĩ, ông  sợ ám mùi lên  Tuyết Lục ?”
Tư lệnh Tiêu: “...”
Sau đó ông Ôn vẫn  dừng  bỏ qua cho ông , mà tiếp tục bổ đao, : “Còn nữa tuổi ông cũng  nhỏ, lát nữa đừng để gió thổi hai cái   bệnh, đến lúc đó   phiền Tuyết Lục chăm sóc ông!”
“Ông vốn dĩ  là ông nội nửa đường xuất hiện ,  từng chăm sóc mấy chị em Tuyết Lục ngày nào, bây giờ còn    hổ  phiền chúng nó ? Da mặt ông đúng là dày thật đấy!”
Tư lệnh Tiêu: “...”
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục  bật , miệng của ông nội Ôn đúng là gay gắt thật.
Thấy tư lệnh Tiêu   mắng đến cứng miệng  trả lời , ông Ôn đắc ý hả hê, nếu  lưng  một cái đuôi, chắc chắn lúc   vểnh lên .
Cuối cùng, Đồng Tuyết Lục vẫn mặc thêm áo khoác của Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy tiễn bọn họ đến cửa lớn,  thấy bọn họ lên xe  mới lưu luyến  rời  về nhà.
Về đến nhà,   chuyện nhà họ Tôn với ông nội .
Khuôn mặt của ông Ôn lập tức sa sầm xuống: “Thật  ngờ lòng  con bé đó thâm sâu như , xem   đây khi con bé   phỏng vấn ông, chắc  cất giấu tâm tư !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-358-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-tam.html.]
Ôn Như Quy gật đầu: “Cháu lo lắng cô  và Tôn Vũ Dương sẽ  hại Tuyết Lục.”
Bây giờ, hai  bọn họ đang thất nghiệp, ai  bọn họ  thể vì thế mà nổi điên  ?
Phần lớn thời gian  đều ở căn cứ, nếu như Tuyết Lục xảy  chuyện gì,  cũng   cách nào kịp thời chạy đến bên cạnh cô.
Anh    thấy cô gặp chuyện  may chút nào cả.
Ông Ôn cân nhắc một chút  : “Cháu    lý, hai  đó còn ở trong khu tập thể  ngày nào,   gì cũng sẽ gây họa,   chừng ngày nào đó bọn họ sẽ  hại đến Tuyết Lục.”
Hiện giờ, cha  của Tôn Vũ Dương còn ở Tây Bắc,   chính thức điều động đến đây, việc  vốn dĩ nên để lão bảo thủ Tiêu Chấn Đình   tay là dễ dàng nhất.
Chỉ là nhà họ Tôn  ân với Tiêu Chấn Đình, cho dù ân tình  nhỏ nhặt  đáng kể, nhưng nếu ông   tay với nhà họ Tôn, chắc chắn sẽ    ông  lạnh lùng ăn cháo đá bát.
Không  vì ông  lo lắng cho lão bảo thủ, mà vì ông lo lắng sẽ liên lụy đến mấy chị em Tuyết Lục.
Cho nên chuyện  vẫn nên để nhà họ Ôn bọn họ  tay thì  hơn.
Nếu nhà họ Tôn là tai họa,  thì khiến cho bọn họ mãi mãi  thể  về Kinh Thị!
...
Đang yên đang lành  thêm một ông nội ruột, trong lòng Đồng Tuyết Lục cảm thấy  chút  quen lắm.
Tư lệnh Tiêu thấy cô   câu nào, lo lắng dáng vẻ quá nghiêm túc của  dọa đến cô.
Vì , ông  cong khóe miệng lên, cố gắng   vẻ mặt hiền lành: “Tuyết Lục, ông  ông Ngụy  căn nhà hiện tại các cháu đang ở là thuê của  khác ,  thật ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng, đúng .”
Tư lệnh Tiêu : “Thuê phòng của  khác  tốn kém, lát nữa ông sẽ mua cho mấy chị em các cháu một căn nhà tứ hợp viện ở Kinh Thị, đến lúc đó, các cháu cùng  chuyển qua nhé.”
Tiểu Dương đang lái xe: “...”
Chẳng lẽ mua tứ hợp viện  tốn kém ?
Còn nữa,    theo Tư lệnh Tiêu nhiều năm như , cho đến bây giờ  từng thấy dáng vẻ  của ông , đường nét  mặt rõ ràng  nghiêm khắc, nhưng hết   đến  khác  cố   dáng vẻ mặt mũi hiền lành,  thế nào cũng thấy   tự nhiên.
Có điều   cũng  dám   lời , nếu như  Tư lệnh Tiêu , khi về chắc chắn   sẽ  thảm.
Đồng Tuyết Lục : “Đến lúc đó    ạ.”