Hai cha con Tạ Thành Chu  thấy bộ trưởng Cao giới thiệu, sự chú ý lập tức rời lên  Đồng Tuyết Lục.
Tạ Thành Chu: “Từ xưa thiếu niên xuất  hùng, đồng chí Đồng tuổi còn trẻ  giỏi giang như  , đúng là khiến cho  khác khâm phục. Nước    nhân tài thế , tương lai tươi sáng quá!”
Đồng Tuyết Lục  : “Đồng chí Tạ quá khen.  mà câu  phía  của đồng chí   cực kỳ tán thành. Tương lai đất nước chúng  đúng là cực kỳ tươi sáng. Trong tương lai  xa, đất nước của chúng  chắc chắn  thể trở thành đất nước siêu cường khiến cho  thế giới nghiêng  kính phục!”
Đều là con dân Hoa Hạ, những lời  của Đồng Tuyết Lục khiến cho   ở đây đều lộ vẻ xúc động.
Trong lòng ai mà  mong đất  càng ngày càng  , càng ngày càng lớn mạnh?
Chỉ  mạnh mẽ hơn, đất nước mới   đánh chiếm!
“Lời  của đồng chí Đồng cực kỳ . Tương lai  xa, quốc gia chúng  nhất định  thể trở thành một đất nước siêu cường!” Tạ Thành Chu  cô tán thưởng.
“ ,   bộ trưởng Cao  đồng chí Đồng còn là đầu bếp,   đồng chí Đồng   thức ăn của nơi nào?”
Đồng Tuyết Lục hỏi ngược : “Đồng chí Tạ  ăn món ăn của nơi nào?”
Tạ Thành Chu : “Không  đồng chí Đồng  thể  cơm chiên Dương Châu ?”
Cơm chiên Dương Châu?
Không   Tạ Thành Chu là  Kinh Thị ?
Đồng Tuyết Lục còn  kịp mở miệng, bộ trưởng Cao  : “Biết, món gì đồng chí Đồng cũng   hết!”
Đồng Tuyết Lục: “...” Bộ trưởng Cao, ông  thể im miệng ?
 mà đúng là cô   cơm chiên Dương Châu.
“ lúc    cơm chiên Dương Châu.  mà   đồng chí Tạ là  Kinh Thị ? Sao đột nhiên   ăn cơm chiên Dương Châu?”
Giọng  của Tạ Thành Chu  nghẹn ngào: “Mẹ  là  Dương Châu. Khi còn ở  đời bà   thích  cơm chiên Dương Châu cho mấy  em chúng . Sau đó khi   nước ngoài, bà  ở trong nước,   từng  ăn  cơm chiên Dương Châu do chính tay bà   nữa.”
Năm thứ mười khi ông rời khỏi đất nước thì  ông   bệnh  qua đời. Lúc  ông đang ở bờ bên  của Đại Tây Dương, căn bản   cách để trở về.
Một  chia tay  là hai mươi chín năm, ông là một đứa con bất hiếu, ngay cả khi  qua đời cũng  thể  về.
Tạ Thành Chu tháo mắt kính xuống, dùng tay dụi mắt một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-371-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-mot.html.]
Tiểu Tạ vỗ về bả vai cha   an ủi.
Bầu  khí  xe lập tức trở nên nặng nề.
Vân Chi
Xe  lái  khách sạn Kim Xuân , để hai cha con Tạ Thành Chu cất đồ  trong khách sạn.
Lúc  Đồng Tuyết Lục   lên một chiếc xe khác trở về tiệm cơm Đông Phong chuẩn  gia vị và nguyên liệu mang qua khách sạn để nấu ăn.
Bởi vì đối phương là nhân vật quan trọng, trưởng phòng Lâm   đón tiếp bọn họ thật chu đáo,  thể để bọn họ tới tiệm cơm ăn , cho nên mới kêu cô qua khách sạn bên   cơm cho họ ăn.
Loại cấp bậc  phận như Đồng Tuyết Lục tất nhiên   quyền lên tiếng.
Dù  thì cũng  xe  tới đón cô, coi như cô đổi chỗ khác để nấu ăn thôi.
Lúc ở  xe Đồng Tuyết Lục  uyển chuyển thăm dò khẩu vị của hai cha con Tạ Thành Chu.
Sau khi cô suy nghĩ xong thì quyết định  cơm chiên Dương Châu, sườn bò, cải trắng xào tỏi, thêm một bát canh trứng cà chua nữa.
Nghe ý của Tạ Thành Chu,  vẻ ông hết nhung nhớ những món ăn quê nhà  ông .
Cho nên trong bốn món ăn  ba món là chuẩn  cho ông, còn  món sườn bò  vì nghĩ đến  dày của đồng chí Hoa kiều Tiểu Tạ .
Nguyên liệu nấu cơm chiên Dương Châu ngoại trừ cơm  còn  trứng gà, đậu xanh, cà rốt, tôm và hạt ngô.
Đồng Tuyết Lục tách nguyên liệu nấu ăn  xào chín,  đó dùng cách chiên cơm trứng để khiến cơm  chiên đến ánh vàng từng hạt, hạt nào hạt nấy tơi , như  gói trong vàng .
Sau đó cô mới bỏ những nguyên liệu khác , đảo đều lên, hai đĩa cơm chiên Dương Châu sáng màu đầy đặn, thơm ngon nước mũi    xong.
Tiếp theo cô   cải trắng xào tỏi và canh cà chua trứng gà. Sau khi  xong mấy món  thì sườn bò cũng  hầm xong.
Sườn bò  hầm cho mềm nhừ , dùng đũa gắp lên, phần thịt  miếng sườn bò run rẩy, thịt mỡ trong suốt óng ánh, mùi thơm hấp dẫn nháy mắt  tràn ngập  bộ phòng bếp.
 lúc ,  lưng truyền tới hai tiếng “Crack crack”.
Đồng Tuyết Lục  đầu  liền thấy đồng chí Tiểu Tạ cầm máy ảnh đang chụp cô.
Thấy cô phát hiện  ,  gương mặt điển trai của Tiểu Tạ lộ  nụ  xán lạn: “Đồng chí Đồng, dáng vẻ của cô khi nấu ăn  !”
...