Mùa xuân mà   luôn trông chờ cuối cùng cũng thong dong đến.
Nhà máy nghỉ, tiệm cơm đóng cửa, nhưng  đường  chẳng hề vắng lạnh, tùy tiện cũng  thể thấy mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Đám trẻ con là thích Tết nhất,  chỉ  thể mặc quần áo bình thường   mặc, còn  thể  ăn  nhiều đồ ăn nogn.
Tư lệnh Tiêu trở  thành phố  ngày ba mươi Tết, lúc  đồ Tết ông mua   chuyển về nhà.
Đây là mùa xuân đầu tiên bọn họ cùng trải qua với , cũng là mùa xuân đầu tiên  khi Đồng Tuyết Lục xuyên sách.
Bên ngoài bông tuyết bay lượn, lạnh đến nỗi thở  khói, nhưng trong nhà  vui vẻ hòa thuận.
Ba mươi Tết   thể thiếu màn gói sủi cảo ?
Lúc   tư lệnh Tiêu đang  chung một chỗ với mấy đứa cháu trai cháu gái nhà họ Đồng để gói sủi cảo.
Trong phòng bếp vẫn đang hầm giò heo, Đồng Tuyết Lục qua đây xem bọn họ gói như thế nào.
Kết quả ngoại trừ Đồng Gia Minh gói sủi cảo còn  hình  dạng, mấy  khác đều cực kỳ mù mắt.
Vân Chi
Nhất là tư lệnh Tiêu, tài nghệ gói sủi cảo còn thậm tệ hơn cả Đồng Miên Miên.
Tư lệnh Tiêu thấy Đồng Tuyết Lục  , cái mặt già đỏ lên: “Trước  ông  từng gói cái . Ông sẽ cố gắng luyện tập, sẽ xong nhanh thôi.
Mấy năm  ăn Tết   ông ở  trong đơn vị thì là tới nhà em trai cùng  ăn Tết.
Em trai và đám cháu đối xử với ông  , cũng  hoan nghênh ông qua chỗ họ. Chỉ là bọn họ càng ấm áp, ông  càng cảm thấy cô đơn và hiu quạnh.
 mà bây giờ thì  giống nữa, ông cũng   nhà!
Đồng Tuyết Lục  : “Không , dù  thì   tự gói tự ăn mà.”
Lời    , hai  tư lệnh Tiêu và Đồng Gia Tín đồng loạt cứng đờ.
Đôi mắt Đồng Miên Miên cũng trợn to, trông  hài hước.
Tư lệnh Tiêu ho khan một tiếng, : “ ,   ngày mai bạn trai của cháu qua chơi ?”
Nghĩ đến Ôn Như Quy, khóe miệng Đồng Tuyết Lục nở nụ : “ , ngày mai   và ông nội Ôn sẽ cùng  tới.”
Khoảng thời gian  Tết cô vẫn luôn bề bộn nhiều việc,  khi Ôn Như Quy về bọn họ cũng   thời gian ở bên . Bình thường chỉ gặp  vội vã trong tiệm cơm,  đó cô    tới khách sạn nấu cơm.
Cũng may bây giờ nghỉ , cuối cùng bọn họ cũng  thể tụ họp  với .
Trong lòng tư lệnh Tiêu cực kỳ  vui. Mặc dù cô cháu gái cải trắng    do ông nuôi lớn, nhưng mà thấy Ôn Như Quy, ông vẫn  loại cảm giác cải trắng của   heo ủi.
 mà bởi vì ông là ông nội nửa đường, Đồng Tuyết Lục  quá  chủ kiến, ông cũng  tiện đưa  ý kiến phản đối.
Không thể  gì khác hơn chờ ngày mai hai ông cháu nhà họ Ôn tới, ông  “gây khó khăn” cho họ một chút .
Lúc  nhà họ Ôn cũng đang thảo luận vấn đề .
Ông Ôn: “Tiểu Tông, đồ đạc ngày mai đem qua nhà họ Đồng  chuẩn  xong ?”
Chú Tông gật đầu: “Đã chuẩn  xong hết , tư lệnh  cần lo lắng.”
Ông Ôn bĩu môi: “  gì mà lo lắng.  chỉ vội  ăn đồ ăn Tuyết Lục  thôi,   khó ăn quá.”
Chú Tông: “...”
Ôn Như Quy ở bên cạnh vẫn  lên tiếng,
Nghĩ đến ngày mai  thể gặp Đồng Tuyết Lục, n.g.ự.c  giống như  thứ gì đó lấp đầy, đường nét khuôn mặt cũng dịu xuống.
Đồng Tuyết Lục tự  xuống bếp  một bàn thức ăn ngon, một nhà ăn sủi cảo no cả bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-373-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-ba.html.]
Sau khi ăn bữa cơm giao thừa xong, Đồng Tuyết Lục còn  một ít bánh quy và kẹo táo đỏ óc chó, chuẩn  ngày mai đãi khách.
Sau khi  xong, cô cầm một ít  cho  nhà ăn .
Mấy  em Đồng Gia Minh  tới nhà họ Ngụy sát vách , trong phòng khách cũng chỉ còn  một  tư lệnh Tiêu.
Đồng Tuyết Lục cầm bánh quy và kẹo táo đỏ óc chó  , : “Ông nội, đây là do cháu , ông   ăn một chút ?’
Tư lệnh Tiêu  một cái, lắc đầu: “Không ăn, ông  thích ăn ngọt.”
Con  cứng rắn tới nay  từng ăn quà vặt.
Đồng Tuyết Lục đặt cái đĩa lên bàn: “Vậy thì đợi lát nữa đám Miên Miên về cho chúng nó ăn .”
Tư lệnh Tiêu gật đầu: “ , cháu  định  quân đội ? Nếu như cháu  thì ông  thể sắp xếp cho cháu .”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút  lắc đầu: “Cháu vẫn thích nấu ăn hơn.”
 Chờ khi kinh tế đổi mới cởi mở, cô vẫn    con đường kinh doanh  như cũ, cho dù là nhập ngũ  chính trị, cô đều  cảm thấy hứng thú.
Tư lệnh Tiêu  , mặc dù trong lòng  chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn hiểu và tôn trọng.
Đồng Tuyết Lục trò chuyện mấy câu   về phòng bếp  mấy món đồ ăn vặt khác.
Trong phòng khách cũng chỉ còn  một  tư lệnh Tiêu.
Vốn ông  thích ăn những thứ quà bánh , nhưng mà mùi thơm của bánh quy và kẹo  ngừng lui  lỗ mũi ông, khiến ông  nhịn  nuốt mấy ngụm nước miếng.
Ông thấy bên ngoài   ai, vì thế duỗi tay lấy một miếng bánh quy lên ăn.
Bánh quy xốp giòn, cắn một miếng giòn tanh tách,  khi nuốt xuống miệng thì đầy mùi thơm.
Rất ngon.
Không  kẹo táo đỏ óc chó  vị thế nào nhỉ?
Vì  ông  duỗi tay cầm một tiếng nữa.
Kẹo táo đỏ óc chó  ngọt, nhưng  mang theo hương thơm của táo đỏ và óc chó, càng ăn càng thơm.
Cũng  ngon.
Nửa tiếng , Đồng Gia Tín trở , cầm theo cái ná thun, thấy  bánh quy để  bàn thì lấy ăn.
 lúc Đồng Tuyết Lục  tới, mắt liếc qua  bàn thì dừng : “Gia Tín,  em  ăn hết bánh quy và kẹo táo đỏ óc chó  bàn thế? Dù thế nào cũng  phần cho  hai em với Miên Miên nữa chứ.”
Oan Đậu Nga, tuyết bay giữa trời tháng sáu.
Một cái nồi lớn từ  trời ụp xuống.
Đồng Gia Tín kêu lên: “Chị, em chỉ ăn một miếng bánh quy thôi mà, chỉ một miếng!”
Đồng Tuyết Lục thấy lạ, : “ mà trong phòng khách  chỉ  một  em thôi, nếu   em ăn thì là ai ăn?”
Đồng Gia Tín  sức phủi sạch: “Dù  cũng   em ăn!”
Không  Đồng Gia Tín,  là ai?
Ông nội  ông  thích ăn đồ ngọt, chắc   là ông  .
Đồng Tuyết Lục  nghĩ , cũng lười truy cứu.
Tư lệnh Tiêu quét tuyết trong sân ngâm nga vài đoạn nhạc, chép chép miệng.
Cảm giác cùng sống qua ngày với cháu trai và cháu gái đúng là tuyệt vời.