Đồng Tuyết Lục về đến nhà, mới xuống lâu, thấy mấy đàn ông nhà họ Ôn đến cửa.
Cô giật Ôn Như Quy: “Sao cho em hôm nay sẽ về?”
Đối mặt với đôi mắt long lanh của cô, tim Ôn Như Quy đập như sấm: “Anh trở về tìm em bàn bạc một chuyện.”
Bàn bạc chuyện?
Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt.
Ông Ôn chỉ tiếc rèn sắt thành thép đẩy một cái: “Cháu đó, đồ chày gỗ , chuyện gì cũng bên trong chứ, thể ở cửa chuyện như ?”
Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy kỳ quái hơn, khi đóng cửa, thì cùng nhà với bọn họ.
Bước phòng khách, ông Ôn ho khan một tiếng : “Như Quy, cháu .”
Vành tai Ôn Như Quy nóng lên, Đồng Tuyết Lục : “Tuyết Lục, chúng quen sáu tháng hai mươi ngày, sống với em đến đầu bạc răng long, em bằng lòng cho cơ hội ?”
!!!
Đồng Tuyết Lục giật .
Chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện hôm nay Ôn Như Quy dẫn theo nhà tới cửa, là đến cầu hôn !
Có điều màn cầu hôn khỏi chút lãng mạn lắm nhỉ?
Nhớ lúc khi xuyên sách, khác cầu hôn đều lãng mạn như , chỉ bong bóng, nhẫn, còn những niềm vui bất ngờ khác.
Nhìn hai lon sữa mạch nha bàn, Đồng Tuyết Lục nhất thời chút dở dở .
Có điều nghĩ đến thời đại cầu hôn đều như , nhiều ngay cả ý kiến của yêu cũng hỏi một tiếng, trực tiếp để cha bàn bạc xong thì kết hôn.
hai đời chỉ một kết hôn như , cô qua loa.
Ông Ôn thấy cô tỏ thái độ gì, khỏi nóng ruột: “Tuyết Lục, tuy Như Quy chày gỗ, bình thường cũng cách chuyện, nhưng nó là đứa trẻ thành thật, ông dám bảo đảm nó sẽ đối xử với cháu, nếu nó dám với cháu, ông sẽ là đầu tiên đánh c.h.ế.t nó!”
Ôn Như Quy: “...” Ông nội, ông thật sự là ông nội ruột của cháu .
Chú Tông cũng giúp : “Tuyết Lục, chú Như Quy từ nhỏ đến lớn, đây là đầu tiên chú thấy nó để ý đến một cô gái như , ngay cả gà trong nhà cũng bắt đến cho cháu ăn, cho nên nó đối với cháu là thật lòng thật .”
Ôn Như Quy: “...”
“Phụt...”
Nhớ tới Tiểu Ngũ đáng thương, cuối cùng Đồng Tuyết Lục nhịn bật .
Cô suy nghĩ một chút : “Ông nội Ôn, việc đợi khi cháu bàn bạc với ông nội mới thể trả lời .”
Trong lòng cô chủ ý của bản , điều cô thể chủ ý mặt ông nội Ôn và chú Tông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-398-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi-tam.html.]
Lát nữa cô tìm cơ hội lén cho Ôn Như Quy.
Hơn nữa, nào chuyện cầu hôn một là thành công ngay ?
Muốn kết hôn với cô cũng dễ như !
Nghe thấy câu trả lời của Đồng Tuyết Lục, sắc mặt của mấy đàn ông nhà họ Ôn đồng loạt lộ vẻ thất vọng.
mà trong lòng bọn họ cũng chuyện là bình thường, con gái nhất định rụt rè một chút.
Mấy Ôn Như Quy và ông cụ Ôn ở nhà họ Đồng ăn cơm tối xong mới về.
Ôn Như Quy nhận câu trả lời thuyết phục, giống như quả cà héo úa trở về căn cứ.
Chu Diễm thấy trở về, còn quan tâm hơn cả lãnh đạo: “Như Quy, bạn gái thế nào, cô đồng ý với ?”
Ôn Như Quy mím môi: “Cô bàn bạc với ông nội cô đó mới trả lời.”
“Người em đừng nản lòng, một thì hai , chúng là đàn ông, da mặt dày một chút mới .”
Chu Diễm giả vờ giả vịt vỗ vai an ủi, trong lòng vui như hoa nở.
Ôn Như Quy cầu hôn thành công, đây là ông trời đang giúp !
Hai ngày nữa cũng xin phép trở về cầu hôn, bất kể như thế nào cũng cầu hôn thành công Ôn Như Quy mới !
Ôn Như Quy “ừ” một tiếng, ỉu xìu về ký túc xá.
Ngày hôm , sở trưởng Tiêu chuyển văn phòng, Ôn Như Quy đến giúp đỡ.
Ai ngờ lúc chuyển cái tủ cẩn thận đụng đến eo, đó trẹo chân một chút.
Eo của Ôn Như Quy thương nghiêm trọng, cũng cách nào thẳng, thì đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, chỉ thể ở giường nghỉ ngơi điều dưỡng.
Hai Hoàng Khải Dân và Chu Diễm đến ký túc xá thăm .
Hoàng Khải Dân thấy nghiêm trọng như , nhịn thở dài: “Như Quy, chuyện bừa , eo của đàn ông là cực kỳ quan trọng, cẩn thận như chứ?”
Hai Ôn Như Quy và Chu Diễm thấy câu , vẻ mặt đều mờ mịt.
Thấy dáng vẻ ngô nghê của bọn họ, đầu tiên mặt Hoàng Khải Dân đỏ lên: “Hai các còn kết hôn, một việc cũng thể quá rõ ràng với các .”
Vân Chi
“Nói tóm , eo của đàn ông và bụng của phụ nữ quan trọng giống , eo của thương thành như , lo lắng sẽ !”
Ôn Như Quy càng mờ mịt hơn: “Cái gì ?”
“Chính là phương diện đó của đàn ông !” Hoàng Khải Dân đỏ mặt: “Sao hiểu chứ, chính là thể cách nào sinh em bé!”
Ôn Như Quy: “!!!”