Ôn Như Quy ngây   Đồng Tuyết Lục, mặt từ từ đỏ lên từng chút từng chút một.
Cả hai  đều   gì, bầu  khí mập mờ bao trùm cả căn phòng.
Hai tay Đồng Tuyết Lục chống mặt : “Ai da, lời  hổ thế  vốn dĩ    , chỉ là em sợ nếu  cứ nghĩ như  sẽ   cho sức khỏe. Tóm    cần lo lắng, em sẽ  chê  .”
Em cũng  ngại ở .
Mặt Ôn Như Quy đỏ đến nỗi gần như nhỏ máu: “Xin  vì  khiến em khó xử. Em yên tâm,    sẽ  suy nghĩ bậy bạ nữa .”
Chỉ cần  thể sinh con,   ở  thật  cũng   cả.
 mà nghĩ đến hình ảnh đó    nhịn  tim đập rộn lên, gương mặt  càng đỏ bừng hơn nữa.
“Lần hôn ở khách sạn hôm đó cũng là do  nuôi của em dạy cho em ?”
Ôn Như Quy cảm thấy  nuôi của cô  hoang dại,  mà  thể thảo luận vấn đề  với con gái nuôi, đồng thời cũng cảm thấy eo của cha nuôi cô  đáng thương,   nhiều năm như .
Đồng Tuyết Lục  hổ thẹn thùng lườm  một cái: “Chuyện đó   như , chuyện đó là vì khi ở trong m.ô.n.g   từng ... Chuyện như thế với em.”
Trái tim Ôn Như Quy khẽ run lên: “... Thì  em cũng mơ như  ?”
Vân Chi
Lần  đến lượt Đồng Tuyết Lục trợn trừng mắt: “Vậy là  cũng từng  mơ như ? Anh mau  cho em , trong giấc mơ    thế nào với em? Có   đùa giỡn lưu manh với em ở trong mơ  ?”
Tai Ôn Như Quy đỏ hồng lên, tim đập như sắp rớt  ngoài: “Ở trong mơ là em đùa giỡn lưu manh với , nhưng mà... Anh nguyện ý  em đùa giỡn lưu manh.”
Chà chà!
Đồng Tuyết Lục thật sự  ngờ    như : “Vậy em đùa giỡn lưu manh với  thế nào?|
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy  chằm chằm  cô, đang định  thì bên ngoài vang lên tiếng  chuyện của Chu Diễm và Hoàng Khải Dân.
Bong bóng màu hồng phấn trong phòng lập tức  chọc thủng.
Đồng Tuyết Lục mau chóng  dậy,  đó trông thấy hai  đàn ông đang dợm bước  tới.
Đồng Tuyết Lục  từng gặp Hoàng Khải Dân , cô  chào hỏi: “Chào đồng chí Hoàng,  vui khi gặp  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-402-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-linh-hai.html.]
Hoàng Khải Dân  quan tâm mà sợ hãi: “Thật  ngờ đồng chí Đồng vẫn còn nhớ , cô đến thăm Như Quy ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừ,        thương, trong lòng   lo lắng, nên đến đây cùng với  nhà họ Ôn. Hai ngày nay thật sự  cảm ơn các   chăm sóc cho Như Quy .”
Hoàng Khải Dân xua tay: “ với Như Quy là  em, chăm sóc   là điều nên .”
Chu Diễm lấy cùi chỏ huých   một cái,  đó dùng khẩu hình  “Mau giới thiệu  ”.
Lúc  Hoàng Khải Dân mới chỉ  Chu Diễm, giới thiệu: “Vị  là Chu Diễm, cũng là  em của Như Quy. Trong căn cứ, tình cảm giữa ba  chúng   nhất.”
Chu Diễm gãi đầu: “Xin chào đồng chí Đồng.”
Đồng Tuyết Lục  : “Chào đồng chí Chu, cảm ơn  bình thường  chăm sóc cho Nhu Quy.”
“Không cần khách sáo, điều nên  thôi.”
Sau khi hàn huyên một hồi, Đồng Tuyết Lục trở về thành phố cùng với Phác Kiến Nghĩa.
Hai  ông Ôn và chú Tông  ở  căn cứ để chăm sóc Ôn Như Quy.
Căn cứ  thừa phòng ở, cho nên bọn họ  cần  lo lắng về chỗ ngủ.
Đồng Tuyết Lục dặn dò Ôn Như Quy nghỉ ngơi cho khỏe, còn chuyện cầu hôn cứ chờ  dưỡng thương xong  hẵng tính.
Trước khi Đồng Tuyết Lục tới, Ôn Như Quy cho rằng   sinh  con, cảm xúc rơi xuống đáy cốc. Bây giờ   tình huống như , Đồng Tuyết Lục vẫn  bỏ rơi , tâm trạng   lập tức bay lên tận trời.
Đợi  khi Đồng Tuyết Lục  , hai  Hoàng Khải Dân và Chu Diễm vẫn  thể cảm nhận  mùi chua nồng nặc của tình yêu từ  mặt .
Thừa dịp chú Tông và ông Ôn sang dọn dẹp gian phòng bên cạnh, Chu Diễm vội vàng hỏi: “Chuyện   còn sinh con    cho  yêu   ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Nói , cô   cô   ngại.”
Còn chuyện phụ nữ  thể ở ,    chia sẻ với  đàn ông khác.
Hai  Chu Diễm và Hoàng Khải Dân   đều mang vẻ mặt hâm mộ và xúc động: “Đồng chí Đồng đối xử với   quá.”
Khóe miệng Ôn Như Quy như nhếch lên: “Cô  thật sự  .”
Tốt đến nỗi  nguyện ý giao cả thế giới cho cô.