Trong phòng, Tiểu Cửu lấy kẹo cùng bánh quy nhỏ cất giữ, đồng thời trong tay còn thêm một thứ màu xanh lá cây.
Đồng Miên Miên trừng mắt đồ vật trong tay bé, tò mò : "Đây là cái gì ?”
Tiểu Cửu: "Đây là con ếch sắt mà ông nội mới mua cho em, cho chị chơi đó.”
Đông Miên Miên từng chơi qua thứ , tỏ vẻ chơi, Tiểu Cửu liền mặt đất mẫu cho cô bé.
Sau khi lên dây cót con ếch sắt màu xanh lá liền nhảy lên như ếch thật, Đồng Miên Miên mải xem quên cả việc khép cái miệng nhỏ nhắn của .
Món đồ màu xanh lá cây tuyệt vời!
Tiểu Cửu tiến gần, cùng cô bé xem ếch nhảy: "Chị Miên Miên, chị thích ?”
Đồng Miên Miên gật đầu: "Thích.”
Tiểu Cửu: "Vậy em tặng cho chị Miên Miên đó.”
Đồng Miên Miên nhớ rõ lời chị gái , thể tùy tiện lấy đồ của khác, bàn tay nhỏ bé mập mạp lắc lư: "Không thể lấy, sẽ chị gái mắng."
Tiểu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Vậy em cho chị mượn chơi, chờ chị chơi chán , chị trả cho em ?"
Đồng Miên Miên nghiêng đầu suy ngẫm, đôi mắt to long lanh khẽ chớp chớp: "Được, chờ chị chơi chán , sẽ trả cho em! ”
Nói xong hai đứa hì hì, giống như một chuyện gì đó phi thường.
Trước giờ cơm trưa, Đồng Tuyết Lục dẫn mấy em Đồng Gia Minh về nhà.
Sau đó cô đến nhà họ Tô tìm Tô Việt Thâm vài , nhưng đều gặp .
Năm nay Tô Việt Thâm bắt đầu vô cùng bận rộn, gần như việc ngừng nghỉ chút nào.
Cô cũng tiện trực tiếp chính phủ tìm ang , dù trong chính phủ quá nhiều , huống chi Nghiêm Vĩnh An cũng việc trong chính phủ, cô lo lắng qua đó sẽ đánh rắn động cỏ.
Không còn cách nào khác, cô chỉ thể nhờ Phương Văn Viễn chằm chằm Nghiêm Vĩnh An, nếu xảy chuyện gì, thì kịp thời thông báo cho một tiếng.
kỳ quái chính là, đó Nghiêm Vĩnh An động tĩnh, ngay cả Đồng Chân Chân cũng tin tức.
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-425-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-hai-muoi-lam.html.]
Thời gian trôi nhanh, đến tháng năm, cuối tuần chính là ngày Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đính hôn.
Ông Ôn còn hưng phấn hơn cả ngày đính hôn, từ tháng tư bắt đầu lôi kéo chú Tông cùng mua quần áo mua giày dép, tóm diện đồ mới từ đầu đến chân.
Ngày xưa cuộc sống của ông Ôn vô cùng đơn giản, nhiều quần áo đầy mụn vá vẫn còn mặc, nhưng vì hôn lễ của cháu trai nên ông xa xỉ một .
Chú Tông cũng mua một bộ quần áo mới, mặc còn trai hơn so với ông Ôn, ông Ôn thấy cũng ghen tức.
Tư lệnh Tiêu và của nhà họ Tiêu đến kinh thành thứ bảy, bởi vì chỗ ở đủ, bọn họ đều ở trong nhà khách.
Nghĩ đến ngày mai cháu gái sẽ đính hôn, tâm trạng tư lệnh Tiêu kém, khuôn mặt căng thẳng, khác thấy cũng dám tới gần ông .
Vân Chi
Tư lệnh Tiêu hai em, ông thứ hai, hai em của ông tới, đều bảo con trai và cháu trai tới đây.
Lần Tiêu Dương Hoa đại diện nhà bác cả đến, đưa quà tặng cho Đồng Tuyết Lục : "Từ chỗ các bác tới đây tiện, cũng cháu thích cái gì, cho nên nghĩ tới nghĩ lui quyết định cho cháu tiền mừng là thích hợp nhất, cháu cầm lấy mua cái gì thì mua cái đó.”
Đồng Tuyết Lục một xấp tiền mừng dày bọc bằng một lớp giấy đỏ, chỉ sợ bên trong ít tiền: "Cám ơn bác, cháu khách sáo nữa.”
Thấy cô thoải mái nhận lấy, Tiêu Dương Hoa gật đầu : "Nên như , đều là một nhà khách sáo cái gì?”
Tiêu Vệ Quốc em họ Đồng Tuyết Lục, trong mắt kinh diễm: "Anh ông hai em chỉ nấu cơm ngon, mà còn dựa bản lĩnh của lên giám đốc tiệm cơm, đúng là khiến cho khâm phục!”
Trước khi đến em họ vô cùng bản lĩnh, lúc thấy thật, chỉ bản lĩnh, hơn nữa còn xinh như , trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác tự hào.
Cùng lứa với bọn họ chị em gái, tất cả đều con trai, lớn trong nhà đều vô cùng tiếc nuối.
Đột nhiên ông hai hai đứa cháu gái bảo bối từ trời rơi xuống, ông nội và ông ba của đều hâm mộ chịu nổi.
Lần mấy em khác đều tới đây, thông qua trò vật tay mới dành cơ hội.
Đông Tuyết Lục còn kịp trả lời, Tiêu Dương Hoa chèn ép con trai: "Biết em họ còn bản lĩnh hơn so với con, chẳng lẽ con cảm thấy hổ ? Nếu cha là con, chắc chắn cha mặt mũi nào theo tới đây !”
Tiêu Vệ Quốc: "..."
Sau đó nhà ông ba của nhà họ Tiêu cũng tới, giống như hẹn , bọn họ cũng cho Đồng Tuyết Lục tiền mừng.
Đợi đến tối Đồng Tuyết Lục mới mở xem, chà chà, trong hai cái bao lì xì cộng thế mà tận tám trăm tệ!
Đây đúng là một khoản tiền lớn.