Một tiếng “Rầm” truyền  từ trong phòng Chu Diễm,  đó tiếng mắng của Vương Tiểu Vân lập tức truyền theo .
Người nhà họ Chu ở phòng khách, đầu tiên là giật  một cái,  đó mặt  hẹn mà cùng đỏ lên.
Tiếng động   khỏi lớn quá  nhỉ?
Mọi  đồng loạt nghĩ tới chuyện nào đó  hòa hợp, nên mau chóng dọn dẹp qua loa chuẩn  chuồn nhanh về phòng ngủ.
Ai ngờ cánh cửa phía   đẩy mạnh mở tung, Vương Tiểu Vân  lóc chạy  khỏi phòng,  đó lao  cửa nhà nhanh như chớp.
Mọi : “...”
“Thằng ba,  chuyện gì ? Sao vợ con   lóc chạy mất ?”
Cha Chu lấy  tinh thần chạy tới phòng Chu Diễm, ai ngờ  qua cửa   thấy Chu Diễm đang trần như nhộng, nhất thời hận  thể tự chọc mù hai mắt .
Chu Diễm  quan tâm   mặt  ,  mặc quần áo  oán giận: “Cha,     ngăn Tiểu Vân  giúp con?”
Cha Chu: “Rốt cuộc các con  xảy  chuyện gì ?”
Chu Diễm   thể    hổ   miệng, mặc quần áo xong vội vàng đuổi theo, nhưng Vương Tiểu Vân  đạp xe đạp chạy trốn  còn bóng dáng.
Chu Diễm sốt ruột  chịu nổi, ngay cả giày cũng  thèm đổi  leo lên xe đạp đuổi đến nhà  vợ.
Vương Tiểu Vân   về nhà  đẻ, khiến  trong nhà hoảng sợ.
Mẹ Vương  theo  phòng truy hỏi đến cùng, mới đầu Vương Tiêu Vân   gì cả,  đó  trốn tránh  đành  ấp úng kể hết chuyện  mới xảy .
Mẹ Vương  con gái  xong: “...”
Vương Tiểu Vân  chú ý tới biểu cảm của  cô , căm ghét : “Mẹ,        quá đáng ? Anh   tôn trọng con chút nào, con   sống với   nữa!”
Vừa mới kết hôn, ngày hôm   như ,   chắc chắn sẽ càng ngày càng thậm tệ hơn.
Nói xong, cô  ngẩng đầu lên thì trông thấy   đỏ như tôm luộc, cô   khỏi khó hiểu, hỏi: “Mẹ,  mặt của   đỏ như ,   ốm ?”
Khuôn mặt già nua của  Vương đỏ bừng : “Bây giờ con  về ngay cho , ly hôn cái gì, nhà họ Vương chúng    loại  ly hôn!”
Vương Tiểu Vân  ngờ     về phe , nước mắt lập tức trào : “Quả nhiên con gái gả  ngoài giống như bát nước hắt ,  lập gia đình   còn đáng giá nữa , hu hu hu...”
Mẹ Vương thấy cô  , nhất thời  giận  bất đắc dĩ: “Con, đứa bé   bậy  bạ gì đó, Chu Diễm... Không  nó  tôn trọng con, con nhanh chóng  về cho !”
Vương Tiểu Vân lau nước mắt: “Còn   tôn trọng là  tôn trọng,   dám bảo con   tư thế đó,  ... Coi con như súc vật!”
Mẹ Vương: “Súc vật cái gì, vợ chồng lâu ngày cũng sẽ  loại tư thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-461-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-mot.html.]
Vẻ mặt Vương Tiểu Vân hoảng sợ: “Cũng sẽ? Chẳng lẽ  và cha cũng từng  tư thế  ?”
Không  buổi tối hôm  bà   truyền thụ cho cô kinh nghiệm cả đời ?  lúc đó bà  hề  đến loại tư thế .
Mặt  Vương đỏ đến mức gần như sắp bốc cháy: “...”
Bà  nào  ngày đầu tiên con rể  thô lỗ như , còn con gái cũng quá cứng nhắc như thế chứ?
Khi  truyền thụ kinh nghiệm chắc chắn bà  chỉ  tư thế truyền thống nhất, chẳng lẽ bà  còn   hơn mười loại tư thế cho con gái  ?
Trong phòng yên tĩnh vài giây, bầu  khí  hổ  chịu nổi.
Cũng may Chu Diễm đuổi theo  nhanh, vì để cho bọn họ   trò  nữa,  Vương lập tức bảo cha Vương truyền thụ kinh nghiệm cho Chu Diễm.
Lúc   khỏi nhà họ Vương, khuôn mặt hai vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân đều đỏ như màu gan lợn.
Mặc dù náo loạn chê , nhưng mà tối hôm đó, Chu Diễm vẫn biến từ gà tơ thành gà trống trưởng thành như mong .
...
Ôn Như Quy   nghỉ quá lâu, ngày hôm    về căn cứ.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục  mới  , Tô Việt Thâm  đến tiệm cơm tìm cô.
“Đồng chí Đồng,   một yêu cầu quá đáng.”
Trên mặt Tô Việt Thâm  đầu tiên lộ  vẻ khó xử.
Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Tô, mời .”
Từ  khi Nghiêm Vĩnh An  kéo xuống đài, cô và nhà họ Tô   liên lạc với  trong một  thời gian, hình như Tô Việt Thâm vẫn luôn bôn ba vì chuyện của Cố Dĩ Lam.
Từ điểm  mà ,   thật đúng là một  đàn ông si tình.
Tô Việt Thâm: “Hai ngày nữa,  của Tiểu Cửu sẽ  đưa đến nông trường bên phía Việt Đông để cải tạo,  khi , cô    gặp cô một .”
Vậy mà Cố Dĩ Lam   đưa đến Việt Đông, nếu thế thì đúng là  thứ  đời đều  ông trời sắp xếp sẵn.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Có thể, khi nào thì  ?”
Tô Việt Thâm  ngờ cô sẽ đồng ý dứt khoát như , cảm kích : “Cảm ơn cô, những lời Cố Dĩ Lam   ,   cô  xin  cô!”
Nói xong,   khom  cúi đầu  Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục tránh qua một bên: “Đồng chí Cố  thể gặp  , đúng là may mắn lớn nhất đời  của cô .”
Đáy mắt Tô Việt Thâm thoáng hiện lên ý  bất đắc dĩ.