Ngụy Nhiên vén khăn trải bàn lên, giận dữ : “Ngụy Châu Châu, em  đây cho .”
Ngụy Châu Châu tức giận  chịu nổi, trợn mắt lườm Đồng Gia Tín : “Đồng Gia Tín,  là heo ,   em sẽ  bao giờ chơi với  nữa,   phản bội em.”
Đồng Gia Tín  nhai thịt vịt,  lưu manh : “Anh  đồng ý với em sẽ   , cho nên  cấu thành tội phản bội.”
Hơn nữa vốn dĩ bé trai  thể chơi đùa với bé gái, cho nên đối với   mà  uy h.i.ế.p    chút tác dụng nào.
Ngụy Châu Châu   , hừ mũi một tiếng, rụt cổ  gầm bàn  chịu  ngoài.
Ngụy Nhiên : “Ngụy Châu Châu,  đếm đến ba, nếu em   ngoài,  sẽ lập tức về nhà ném tất cả bảo vật của em  ngoài.”
Ngụy Châu Châu nóng nảy: “Anh dám, nếu  dám ném đồ của em, em sẽ để bảo ông nội đánh .”
Ngụy Nhiên  cô bé, biểu tình  mặt  rõ: “Em xem   dám  .”
Tư lệnh Tiêu: “Ngụy Nhiên, cháu   trai, nên nhường em gái.”
Ngụy Châu Châu ở  bàn gật đầu như giã tỏi: “Ông nội Tiêu  đúng,  nên nhường em.”
Ngụy Nhiên: “Ông nội Tiêu,   cháu  nhường em , là em   quá đáng, em  để Đậu Nha ị  giường cháu.”
Mọi : “...”
Tư lệnh Tiêu ho khan một tiếng, tiếp tục chủ trì lẽ : “Châu Châu, đây là cháu  đúng, mau  đây xin   cháu.”
Ngụy Châu Châu bò  khỏi gầm bàn, đỏ mặt : “Đâu  do em cố ý, em ôm Đậu Nha ngủ  giường của , đột nhiên Đậu Nha giãy dụa, em còn tưởng rằng nó lạnh, nên em ôm nó  cho nó động đậy, ai ngờ một lát  nó  ị  giường  .”
Mọi : “...”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục  run rẩy: “Châu Châu, Đậu Nha giãy dụa   là lạnh, là nó  xuống giường  ị, về  gặp  loại tình huống  em   giữ chặt nó,  ôm nó  ngoài.”
Đậu Nha là con gái của Bánh Trung Thu, bây giờ  đầy hai tháng tuổi.
Hình như Bánh Trung Thu  Đậu Nha là con gái của , bình thường  cưng chiều nó, trong nhà cho nó đồ ăn ngon, chắc chắn nó sẽ đòi thêm thêm một phần cho Đậu Nha, nếu  , thà rằng   ăn cũng  để  cho con gái.
Ngụy Châu Châu gãi gãi đầu: “Bây giờ em  , xin  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-508-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-tam.html.]
Ngụy Nhiên: “Xin  cũng vô dụng, bây giờ em về nhà dọn dẹp sạch sẽ phân của Đậu Nha .”
Nói xong,   xách Ngụy Châu Châu lên, hai  em hùng hùng hổ hổ  về nhà.
Đợi bọn họ  , Đồng Tuyết Lục bảo Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín  rửa chén,  bảo Tiêu Miên Miên  sân chơi với Bánh Trung Thu.
Đợi mấy đứa nhỏ  khỏi, lúc  Đồng Tuyết Lục mới : “Ông nội Ôn, ông nội, cháu  chuyện   với hai .”
Sau đó, cô kể  chuyện   nghi ngờ gian lận trong kỳ thi đại học,   kiểm tra ký túc xá, tất nhiên còn bao gồm cả đòn phản công của cô.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Ông Ôn tức giận đập bàn một cái: “ là buồn  thật,  của hai nhà ‘Chết tiệt’  đúng là ngại c.h.ế.t quá chậm,  mà  dám  tay với cháu, ông...”
Chú Tông vội vàng vuốt n.g.ự.c thông khí cho ông Ôn: “Tư lệnh, ngài đừng động đậy, mau uống miếng nước .”
Đồng Tuyết Lục  cũng vội vàng trấn an : “Ông nội Ôn, ông  cần lo lắng, bọn họ vẫn   hại gì cháu.”
Mẹ của Ôn Như Quy họ Trình, gia tộc của gian phu họ Sử, bởi vì ông Ôn quá chán ghét bọn họ, hoặc là dùng hai chữ nhà  chỉ cho bọn họ, hoặc là  bọn họ là “Gia tộc c.h.ế.t tiệt”.
Tư lệnh Tiêu cũng tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Lần    hại đến cháu, là vì cháu thông minh, nếu ngày đó, cháu  phản ứng kịp thời,    trúng kế của bọn họ ?”
Nói xong, ông  hung hăng trợn mắt  Ôn Như Quy: “Ông   nhà họ Ôn  đáng tin cậy , xem , bây giờ còn  kết hôn  liên lụy đến cháu.”
Tay Ôn Như Quy siết chặt thành nắm đấm, giọng  khàn khàn trầm thấp: “Xin , chuyện  em nên  sớm cho  .”
Đồng Tuyết Lục đưa tay nắm lấy tay , nhẹ nhàng nhéo một cái: “Việc   liên quan đến ,   cần xin  em.”
“Sao   liên quan đến  ,  phụ nữ đó chính là...” Tư lệnh Tiêu tức giận lên tiếng.
“Ông nội!” Đồng Tuyết Lục  lên tiếng cắt ngang lời ông : “Lúc , chúng  nên nhất trí đối ngoại,   chỉ trích lẫn , việc  Như Quy cũng là nạn nhân.”
Hai nhà ‘Chết tiệt’ thể dùng thủ đoạn ác độc như  để đối phó với cô,  thể tưởng tượng  kiếp , lúc đối phó Ôn Như Quy, thủ đoạn của bọn họ chắc chắn càng hèn hạ hơn.
Vân Chi
Cho dù Trình Tú Vân  hèn hạ đến , bà  cũng là  ruột của Ôn Như Quy, Ôn Như Quy  hổ thẹn thống khổ,     chỉ trích vì    như .
Cô   đời   còn  chịu đựng nỗi đau đớn và bất lực như  nữa.