Một đêm  ngủ, mắt cô khô  chịu . Bởi vì duy trì mãi một tư thế, tay chân gân cốt đều dâng lên cảm giác nhức mỏi, nhưng lúc  trong lòng cô   vui vẻ.
Nhìn tình hình  mắt  vẻ bệnh tình của Ôn Như Quy  nghiêm trọng lắm,  mất ngủ cũng  mộng du,  phân liệt thành một  khác,  tỉnh dậy  việc lúc nửa đêm.
 là may quá.
Những ngày tiếp theo chỉ cần  kích thích , bệnh tâm thần phân liệt   thể từ từ chuyển biến  lên.
Đồng Tuyết Lục   phát  tiếng, sống mũi cay cay.
Vốn dĩ cô  chợp mắt một lúc  dậy  bữa sáng cho Ôn Như Quy, nhưng mà đợi đến khi cô tỉnh   nữn, bên ngoài  sáng choang .
Đồng Tuyết Lục  dậy, giơ tay lên  đồng hồ, kim giờ  chỉ  mười hai.
Cô ảo não gãi đầu, đang định rời giường thì tiếng mở cửa vang lên.
Cửa mở , đôi chân dài của Ôn Như Quy bước tới: “Em dậy  ?”
Đồng Tuyết Lục khẽ chớp mắt hai cái: “Sao sáng nay   đánh thức em?”
Ánh mắt Ôn Như Quy rơi   mái tóc rối như tổ quạ của cô, đáy mắt xẹt qua ý : “Thấy em ngủ say quá nên   gọi.”
Nói xong  cầm lược lên  tới, Đồng Tuyết Lục thấy  định nhận lấy chiếc lược trong tay .
Lại  thấy  : “Anh chải cho em,  ?”
Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của , tất nhiên Đồng Tuyết Lục   cách nào từ chối . Cô ngoan ngoan xoay  để  chải tóc cho .
Động tác của Ôn Như Quy  nhẹ nhàng, giống như sợ  đau cô .
Đồng Tuyết Lục: “Tối hôm qua  ngủ  ngon ?”
Mặt Ôn Như Quy đỏ bừng: “Có,    ồn đến em chứ?”
Bình thường   gặp ác mộng cả đêm, mà tối hôm qua  ngủ một mạch đến tận sáng.
Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục chớp chớp: “Hôm qua   mớ đó.”
Trong lòng Ôn Như Quy lập tức căng thẳng: “Xin .” Chẳng trách buổi sáng cô  dậy nổi, hóa  là    ồn  ngủ .
“Chẳng lẽ     tối hôm qua    gì ?”
“Nói gì?”
“Anh    đùa giỡn lưu manh với em.”
“...”
Thấy mặt  đỏ lên, Đồng Tuyết Lục  nhịn  bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-563-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-sau-muoi-ba.html.]
Lúc  Ôn Như Quy mới nhận     cô trêu chọc.
Bởi vì dậy quá muộn, Đồng Tuyết Lục  kịp nấu cơm trưa cho Ôn Như Quy.
Hai   tới nhà ăn,    chọn xong thức ăn cho bọn họ từ .
Mua thức ăn cho bọn họ   ai khác, chính là đám đàn ông độc  trong căn cứ.
Lúc  bọn họ đang xếp thành hai hàng, mặt đỏ bừng, đẩy một  đàn ông trong đó .
Người đàn ông  đẩy  gãi đầu một cái: “Xin chào đồng chí Đồng, chúng  là đồng nghiệp của Ôn Như Quy, chào mừng cô tới căn cứ  khách. Bữa cơm  chúng  mời cô ăn, chút thành ý nho nhỏ  đáng nhắc đến.”
Nghe thấy câu cuối, suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục bật : “Sao   thể    hổ thế , để  trả tiền và phiếu lương thực cho mấy .”
Người đàn ông  vội xua tay: “Không cần  cần, chúng  mời cô. Chuyện tìm vợ khắp nơi  thấy của chúng ,   nhờ cả  cô!”
Nói xong bọn họ cúi  thật sâu với cô.
Đồng Tuyết Lục: “...”
Sau khi bọn họ cúi  xong thì chạy biến,  ở   kỳ đà cản mũi.
Xem  bà mối  cô    cũng   .
**
Ôn Như Quy   tự  chở cô về nội thành, chỉ là  bề bộn nhiều việc. Sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Tuyết Lục tự   nhờ xe về nhà.
Bởi vì  xác nhận  bệnh tình của Ôn Như Quy, Sử Tuấn Dân cũng  xử bắn, tảng đá lớn trong lòng Đồng Tuyết Lục buông lỏng,  khi trở về trường học bắt đầu dành  bộ tâm tư  việc học tập.
Di chứng của Tiền Thái Hân  nghiêm trọng, mấy hôm  nhà cô  tới trường  thủ tục nghỉ học, để cô  ở nhà nghỉ ngơi.
Mọi   đồng cảm với cô ,  khi đối phương xuất viện còn tới nhà thăm cô   nữa.
Dường như Tiền Thái Hân  nhớ  chuyện gì đó, lúc thấy Đồng Tuyết Lục tâm trạng   nữa trở nên kích động, chỉ là cô   nhớ rõ cụ thể  xảy  chuyện gì.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy  chút khó hiểu, nhưng ở  mặt  nhà Tiền Thái Hân, cô cũng  tiện hỏi rõ.
Người tham gia vở kịch thiếu Tiền Thái Hân và Cao Mẫn, lời thoại nhân vật của hai  đều  ít, nhất là lời thoại của nhân vật Hỉ Nhi cực nhiều.
Sau khi thương lượng các giáo viên trong khoa  lựa chọn từ bỏ tiết mục . Bữa tiệc chào đón  mới còn  tới một tuần nữa, bây giờ tập  cũng  còn kịp.
Cuối cùng sắp xếp để Đồng Tuyết Lục và lớp trưởng  diễn cảm thơ tiếng Anh.
So với kịch, tiết mục   nhàm chán    gì đặc biệt, cuối cùng  thể bước  top3, ban lãnh đạo thở dài tiếc nuối hồi lâu.
Sau chuyện của Cao Mẫn và Sử Tuấn Dân, trường học cố ý mở thêm vài chương trình học, mục đích trọng điểm là khai thông những cảm xúc mặt trái của sinh viên.
Đám sinh viên  thảm kịch của hai  Cao Mẫn và Sử Tuấn Dân dọa sợ, cho dù thỉnh thoảng  va chạm và mâu thuẫn,   đều  thẳng , tránh để cho mâu thuẫn càng tích tụ càng nhiều, cuối cùng biến thành bi kịch,
Vân Chi
Không khí trong trường học lập tức hài hòa hơn  ít.