Đối với việc Trình Tú Vân về Kinh Thị, Đồng Tuyết Lục cảm thấy ngoài ý chút nào, bởi vì theo như trong sách khi bà trở Kinh Thị mới đẩy Ôn Như Quy đường cùng.
mà bởi vì bà nhân vật chính trong sách, ngay cả vai phụ cũng tính, cho nên khi bà trở về Kinh thị ăn buôn bán gì, về phát triển như thế nào, cô cũng .
Ông Ôn gật đầu: "Cũng ông sợ bọn họ loạn, chỉ là ông lo lắng phụ nữ sẽ đến tìm Như Quy.”
Năm đó Ôn Như Quy chỉ mới bốn, năm tuổi, mà bà vẫn thể tay tàn độc như , bây giờ nhà họ Sử và nhà họ Trình đều giẫm bẹp đất, nếu bà trở , thể sẽ tìm Ôn Như Quy.
Ông chắc nếu Ôn Như Quy nhớ tới chuyện khi còn bé, thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng và kích thích lớn gì đối với .
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút, : "Ông nội Ôn, cháu cảm thấy cần với Như Quy một tiếng, ít nhất để phòng .”
Hai năm nay cô vẫn luôn theo dõi chặt chẽ tình huống của Ôn Như Quy, thật may là, bạn nhỏ trong tưởng tượng của Ôn Như Quy lâu xuất hiện.
Vân Chi
Nếu như Trình Tú Vân, cô cảm thấy chắc chắn vẫn thể duy trì trạng thái như , nhưng Trình Tú Vân cứ như một quả b.o.m hẹn giờ, khi nào sẽ nổ tung.
Ông Ôn gật đầu: "Cháu cũng lý, lát nữa cháu gọi điện thoại với Như Quy một tiếng, hai các cháu cũng còn nhỏ nữa, nhanh chóng tổ chức đám cưới thôi, gia đình nhỏ , dù phụ nữ trở về tìm Như Quy, cũng ảnh hưởng tới thằng bé.”
Đồng Tuyết Lục : "Cháu , chờ năm nay nghiệp xong, cháu sẽ lập tức kết hôn.”
Nói đến đề tài , ông Ôn khống chế bắt đầu hưng phấn.
Kết hôn xong, ông sẽ vài đứa chắt trai, chắt gái, đó ông sẽ ở nhà để chăm chắt.
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ của ông Ôn, nếu chỉ sợ cô sẽ nhịn hắt một gáo nước lạnh.
Qua vài năm nữa sẽ thực hiện kế hoạch hóa gia đình, đến lúc đó mặc kệ sinh cũng chỉ thể sinh một đứa, mà cô cũng sinh thêm.
Trong nhà lắp điện thoại, Đồng Tuyết Lục trở về phòng bên cạnh gọi điện thoại cho Ôn Như Quy.
Mặc dù hai ở bên gần ba năm, nhưng Ôn Như Quy vẫn ngây thơ như lúc ban đầu, nhận điện thoại của cô vẫn đỏ mặt tim đập nhanh
"Em đang dùng điện thoại ở nhà ?"
Đồng Tuyết Lục giả vờ phàn nàn: "Ừ, một tháng về nhà, khi nào mới ngày nghỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-572-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bay-muoi-hai.html.]
Ôn Như Quy: "Chuyện cũng chắc..."
Lời còn dứt, Đồng Tuyết Lục : "Gần đây Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đang chiến tranh lạnh, tại ?”
"Tại ?"
"Bởi vì Lương Thiên Dật cử du học, cô cảm thấy cách địa lý giữa hai xa như cho chuyện tình cảm, tuy rằng chúng ở cùng một thành phố, nhưng gặp mặt cũng quá khó khăn, xem em cũng nên chiến tranh lạnh với ?"
Trong lòng Ôn Như Quy thầm kêu , sợ đến mức thiếu chút nữa rơi điện thoại trong tay xuống đất: "Xin Tuyết Lục, nhất định sẽ nghĩ cách xin nghỉ phép về nhà với em. Em tuyệt đối đừng chiến tranh lạnh với nhé.”
Từ khi hai ở bên từng mâu thuẫn cãi chiến tranh gì cả, chỉ cần nghĩ đến thôi, khiến cảm thấy khó chịu .
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Vậy dỗ dành em , dỗ em, em sẽ chiến tranh lạnh với nữa.”
Ôn Như Quy quan sát xung quanh một chút, xác định ai, lúc mới nhỏ giọng : "Tuyết Lục, em đừng giận mà, thích em nhất.”
Nói xong mặt đỏ như tôm luộc, đập quả trứng gà lên , đợi thêm vài phút là nấu chín.
Đồng Tuyết Lục thấy thế hề cảm thấy ngọt ngào, ngược nhịn nở nụ : "Tại nào cũng chỉ một câu như thế? Không , ngẫm .”
Bảo Ôn Như Quy giải quyết vấn đề liên quan đến vật lý, bao giờ nhíu mày dù chỉ một chút, nhưng lời ngon tiếng ngọt, thật sự là khiến xúc động vò đầu bứt tóc mà.
Suy nghĩ một lúc lâu mới nghẹn một câu : "Bảo bối ngoan ngoãn, đợi trở về khi đó em ... Làm bất cứ điều gì cũng .”
Đồng Tuyết Lục ha ha: "Làm gì là gì? Anh bụng quá, nếu em em cầu xin tha thứ cũng ?”
Chậc chậc, cuộc đối thoại phù hợp với trẻ nhỏ nha.
Mặt Ôn Như Quy đỏ đến mức gần như nhỏ máu: "Ừ, chỉ cần em vui, nguyện ý ở em... Cầu xin tha thứ.”
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy chút thích hợp, lập tức xoay , thì trông thấy vẻ mặt như sét đánh của Chu Diễm đang lưng .
Chu Diễm: "..."
Ôn Như Quy: "..."