Thấy Sử Tu Năng  chó bổ nhào  , ngã xuống đất, bắp chân  cắn m.á.u tươi chảy đầm đìa, Trình Tú Vân lập tức sợ hãi mặt mũi trắng bệch .
Bà  lập tức cầm cây chổi lên dùng sức đập về phía Bánh Trung Thu.
Bánh Trung Thu  đập trúng đầu: “Ao” một tiếng nhả bắp chân Sử Tu Năng .
“Gâu gâu gâu!”
Bánh Trung Thu  mặt sang phía bà  sủa điên cuồng,    nhào về phía bà .
Trình Tú Vân sợ hãi liên tục lùi về phía , đúng lúc thấy Tiêu Miên Miên ở  lưng, vội vàng túm lấy cô bé xách tới như con gà con.
Bánh Trung Thu thấy Tiêu Miên Miên  bắt cũng  dám nhào tới nữa.
Cổ Tiêu Miên Miên  cổ áo siết đỏ bừng,    giãy giụa: “Hai  đều là  ,  sẽ bảo ông nội đánh c.h.ế.t hai !”
Trình Tú Vân dụ dỗ: “Cháu là Miên Miên  ? Dì và chú    , cháu ngoan ngoãn đừng    ?”
Tiêu Miên Miên  đỏ bừng cả mặt: “Bà  dối, hai  chính là  !”
Cửa trong phòng bếp cách âm khá , lúc  Đồng Tuyết Lục đang đảo bánh khoai môn chiên trong chảo. Tiếng sạn va  đáy chảo phát  âm thanh át hết tiếng động bên ngoài. Cho đến khi tiếng kêu của Bánh Trung Thu loáng thoáng truyền tới, lúc  Đồng Tuyết Lục mới phát hiện   gì đó  .
Cô cầm cái chảo lớn lên, cầm theo cả cái sạn chạy  ngoài.
Đi tới giữa sân lập tức trông thấy Tiêu Miên Miên đang  Trình Tú Vân siết chặt  ,  thảm đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, đầu cô lập tức kêu ong ong như  nổ tung.
Trình Tú Vân  thấy cô, lập tức như lâm đại địch, càng túm chặt Tiêu Miên Miên   hơn: “Tuyết Lục, cháu đừng hiểu lầm, chuyện  như cháu nghĩ . Chúng  chỉ tới hỏi thăm sức khỏe của cháu và Như Quy thôi,  ngờ con ch.ó  nhà cháu  đột nhiên nổi điên cắn ,  sợ nó cắn  Miên Miên nên mới bảo vệ con bé.”
Tiêu Miên Miên   gì đó,   Trình Tú Vân bịt kín miệng, nước mắt lã chã rơi xuống, Đồng Tuyết Lục  mà đau lòng  thôi.
“Nếu   hai  tới để gây chuyện,  thì bà lập tức thả Miên Miên .”
Trình Tú Vân lắc đầu: “Tuyết Lục, cháu mau xích con ch.ó điên   . Chỉ cần cháu xích con ch.ó , dì sẽ thả Miên Miên  ngay lập tức.”
Mặc dù Bánh Trung Thu  nhào tới, nhưng mà vẫn canh chừng Sử Tu Năng  rời nửa bước. Nếu Sử Tu Năng  gan dám động một cái, nó sẽ nhào tới cắn  nữa.
Đồng Tuyết Lục  Tiêu Miên Miên, trấn an cô bé: “Miên Miên đừng sợ, đừng giãy giụa. Chị ở đây, em  cần sợ.”
Tiêu Miên Miên  thấy lời chị gái, lúc  mới ngừng giãy giụa, nhưng nước mắt như hạt đậu vẫn  ngừng rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-581-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-mot.html.]
Trấn an Tiêu Miên Miên xong, Đồng Tuyết Lục  sang gọi Bánh Trung Thu một tiếng: “Bánh Trung Thu, qua đây.”
Bánh Trung Thu chần chờ một chút, cuối cùng vẫn buông tha Sử Tuấn Dân, chạy về.
Đồng Tuyết Lục cầm một sợi dây từ hành lang bên cạnh tới,  Trình Tú Vân : “Bây giờ  sẽ xích chó ,  nhất bà nên  lời giữ lời, thả Miên Miên .”
Trình Tú Vân  dám khinh thường, dù  thì bà  cũng từng chịu thua thiệt từ tay Đồng Tuyết Lục: “Cháu cũng đừng lừa dì, xích con ch.ó cho chặt .”
Bắp chân Sử Tu Năng đầm đìa m.á.u tươi, đau đến mức ngũ quan ông  vặn vẹo: “Xích cái gì mà xích, loại súc sinh  nên  thịt cho !”
“Gâu gâu gâu!”
Bánh Trung Thu  hiểu lời Sử Tu Năng , nhe răng nhếch miệng về phía ông  mà bắt đầu sủa điên cuồng.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục  bọn họ với ánh mắt lạnh như băng: “ sẽ buộc chặt.  mà  cảnh cáo hai , trong tay bà đang giữ cháu gái ruột của tư lệnh đấy. Trình Tú Vân,  nhất bà đừng dùng chiêu bắt cóc con bé, nếu  bà sẽ  sống nổi qua ngày mai !”
Ông nội   , ông Ôn và chú Tông tới công viên tập thể dục buổi sáng, hai đứa Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín thì tới cung thiếu nhi tham gia hoạt động. Nói cách khác, trong nhà chỉ còn  hai  là cô và Tiêu Miên Miên.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là bảo đảm an  cho cô bé, những chuyện khác để  hẵng .
Trong lòng Trình Tú Vân run nhẹ, mím môi : “Cháu yên tâm, chúng  tới đây để hỏi thăm sức khỏe của  , sẽ  gây chuyện. Cháu mau xích con ch.ó  .”
Lúc  trong lòng Trình Tú Vân cũng cực kỳ hối hận. Nếu   Sử Tu Năng   việc như , bà    để ông   cùng. Chuyện  tới nước   chỉ sợ sẽ  khó giải quyết.
Đồng Tuyết Lục  bà  một cái, lúc  mới xoay  định xích Bánh Trung Thu .  lúc , giọng  thiên sứ của Ngụy Châu Châu vang lên ngoài cửa...
“Chị Tuyết Lục, Miên Miên, em tới ăn bánh nè.”
Ngụy Châu Châu bước , lập tức ngây : “Chị Tuyết Lục, xảy  chuyện gì thế?”
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh : “Thân thích trong nhà tới, Bánh Trung Thu  nhận , vô tình cắn  . Em đừng sợ, qua bên   .”
Ngụy Châu Châu: “Chị Tuyết Lục,  là em về nhà gọi ông nội qua đây nhé?”
Đồng Tuyết Lục vội : “Không cần , lát nữa chị sẽ đưa bọn họ tới bệnh viện.”
Trình Tú Vân thấy Đồng Tuyết Lục “Thức thời” như ,  thấy Ngụy Châu Châu chẳng qua chỉ là một cô bé chừng mười tuổi, nên  bảo Sử Tu Năng bắt cô bé .
Ngay khi bà  buông lỏng cảnh giác, Đồng Tuyết Lục đột nhiên buông lỏng sợi dây trong tay , lạnh giọng kêu lên: “Đậu Nha, cắn m.ô.n.g  đàn bà . Bánh Trung Thu, cùng  xông lên!”
Trình Tú Vân: ???