Mặt Trình Tú Vân lúc đỏ lúc trắng: “ hề ngoại tình, cô như là vu khống , cô như là phạm pháp!”
Đồng Tuyết Lục : “Bà ngoại tình ? Hai mươi mấy năm bà ngoại tình , đứa trẻ sinh non năm đó chỉ sợ chính là con của bà và gian phu nhỉ?”
Chuyện khi còn nhỏ Ôn Như Quy đụng Trình Tú Vân khiến bà sẩy thai, Đồng Tuyết Lục suy nghĩ lâu.
Nếu như đổi là bình thường lẽ sẽ chuyện độc ác như thế, nhưng mà Trình Tú Vân thì .
Bà chỉ đối xử ác độc với con trai ruột là Ôn Như Quy, mà còn đủ ác với bản , đứa trẻ sáu tháng cần là cần.
Với trình độ y học ở niên đại , sơ ý một chút bà thể một xác hai mạng ngay, đàn bà đúng là lợi hại thật.
Mặt Trình Tú Vân trắng bệch: “Cô, cô nhăng cuội gì đó? Đứa nhỏ là con của cha Như Quy, nếu như năm đó Như Quy đụng , thể sảy mất đứa nhỏ ? Ngay cả bản năm đó suýt nữa cũng mất mạng.”
Thẩm Uyển Dung và Ngụy Nhiên bên cạnh thấy đoạn đối thoại của hai , đều kinh ngạc thôi.
Không ngờ chuyện ly hôn của cha Ôn Như Quy năm đó chứa nhiều ẩn tình như , chẳng trách hai mươi mấy năm qua cho tới tận bây giờ vẫn lui tới.
Đồng Tuyết Lục : “Chuyện năm đó thế nào tranh cãi với bà nữa. Hai chỉ cần nhớ rõ lời , đừng xuất hiện mặt chúng nữa, nếu sẽ khiến hai mất hết danh dự, sống còn bằng con chuột qua đường!”
Sử Tu Năng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Đồng Tuyết Lục, đột nhiên lên nhào về phía Đồng Tuyết Lục. nhưng Đồng Tuyết Lục đề phòng ông từ , cô nhấc chân lên đạp về phía “Túi con cháu” của ông .
“Ai ui...”
Mặt Sử Tu Năng lập tức trướng lên, đỏ bừng, đó nhanh chóng trắng như tờ giấy, hai mắt trợn trừng, cong dùng tay che nơi nào đó kêu đau thảm thiết.
“Sử Tu Năng, ông ?”
Trình Tú Vân quan tâm gì cả, vội vàng bay qua ôm lấy Sử Tu Năng, nhưng mà Sử Tu Năng đau đến mức nên lời .
Đồng Tuyết Lục đá đống quần áo đất, : “Mặc quần áo mau chóng cút ngoài. Nếu một phút đồng hồ hai còn , sẽ đánh hai thêm một trận nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-584-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-tu.html.]
Vân Chi
Trình Tú Vân: “...”
Sử Tu Năng: “...”
Hai trừng mắt Đồng Tuyết Lục, con ngươi gần như lòi cả ngoài, chỉ hận thể nhào tới đánh cô tan xương nát thịt.
mà hai chỉ thể cuồng nộ trong lòng, đám động tay động chân, ngay cả mắng cũng dám mắng.
Bọn họ thể gì khác hơn là mặc quần áo qua loa, đỡ bước khỏi nhà họ Tiêu.
Thẩm Uyển Dung theo bóng lưng hai , lo lắng hỏi: “Tuyết Lục, khi nào lát nữa bọn họ sẽ tới đồn công an báo án ?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Bà Thẩm cứ yên tâm, bọn họ dám /”
Nếu như trong tay cô ảnh chụp , khi bọn họ còn dám tới đồn công an trả đũa, nhưng mà bây giờ bọn họ tuyệt đối dám tới.
Nếu như ảnh chụp, thì cũng tới lượt bọn họ báo cảnh sát.
Thẩm Uyển Dung thở dài một , : “Trước bà còn thấy lạ vì nhà họ Ôn đề cập tới ruột của Như Quy, thật ngờ cô là như thế.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm lạnh một tiếng: “Chuyện bà ngờ tới còn nhiều lắm. À , mong bà Thẩm đừng chuyện xảy ngày hôm nay ngoài.”
Thẩm Uyển Dung vỗ vỗ tay cô: “Bà là thế nào, chẳng lẽ cháu còn lo lắng ?”
Đồng Tuyết Lục vội vàng nịnh nọt: “Bà Thẩm là đáng tin nhất, tất nhiên là cháu yên tâm .”
Lúc trong phòng chỉ còn hai bọn họ, thấy dáng vẻ Trình Tú Vân chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, Ngụy Nhiên đỏ mặt đến mức gần như nhỏ m.á.u .
Sau khi đám Trình Tú Vân khỏi, lập tức chạy mất.
mà cũng , ảnh chụp của cô nếu đặt ở đời thì đúng là gì đáng . Trên Trình Tú Vân và Sử Tu Năng vẫn mặc quần áo, còn mặc nhiều hơn so với mặc áo tắm bãi biển ở đời .
trong niên đại , như đủ để khiến bọn họ sợ hãi , ít nhất thể khiến bọn họ kiêng dè một thời gian.