Lời thốt , ánh mắt của xung quanh đều đảo tới đảo lui bọn họ, rơi Vương Tiểu Vân, mang theo ý tứ sâu xa.
Vương Tiểu Vân nữa đỏ mặt, nhưng mà vì kích động, mà vì tức giận: “Chu Diễm, linh tinh cái gì thế?”
Việc cô thể mang thai liên quan gì đến đồng chí Ôn? Anh như , chuyện còn tưởng rằng cô quan hệ gì với đồng chí Ôn mất.
Khóe miệng Ôn Như Quy co giật một cái, kéo cánh tay đang kích động của Chu Diễm : “Nói chuyện cho đàng hoàng.” Nói tiếng .
Chu Diễm vui sướng đến mức đầu óc hỗn loạn, gãi đầu : “Ý của là, việc vợ chồng chúng thể mang thai là nhờ phúc từ hai vợ chồng các !”
“Cậu xem, và Tiểu Vân kết hôn hơn ba năm. Chẳng xem bao nhiêu thầy, uống bao nhiêu thuốc, mà vẫn bầu, nhưng khi đám cưới hai vợ chồng các về, chúng liền mang thai theo hai . cảm thấy chắc chắn lây nhiễm khí vui mừng từ hai !”
Ôn Như Quy: “...”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Đồng chí Chu Diễm, đang về khoa họa , xin hãy chú ý tới phát ngôn của .
Vân Chi
Vương Tiểu Vân thấy lời của Chu Diễm, đột nhiên trong lòng cảm thấy lý.
Sau đó bọn họ cùng hỏi thăm bác sĩ một vài việc cần chú ý.
Bác sĩ sức khỏe của Đồng Tuyết Lục , trái Vương Tiểu Vân thì chú ý nghỉ ngơi. Bởi vì kỳ kinh nguyệt nửa tháng của cô một chút máu, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại cô nghĩ là mang thai.
Bác sĩ khả năng đó là dấu hiệu sinh non, bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ tâm trạng định.
Nghe thấy mấy chữ dấu hiệu sinh non, hai vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân dọa sợ trắng bệch cả mặt mũi, lập tức quyết định bảo lát nữa về Vương Tiểu Vân xin nghỉ phép ở nhà máy, nữa.
Bước khỏi bệnh viện, đầu tiên bọn họ trở về căn cứ báo với viện trưởng chuyện , đó xin nghỉ chuẩn đưa hai về nội thành.
Viện trưởng Trang mừng cho hai bọn họ.
Hoàng Khải Dân vợ Chu Diễm mang thai, khiếp sợ còn hơn cả vợ mang thai.
“Chu tiêu chảy, còn lo Như Quy con mà vẫn còn , ngờ cùng con cùng lúc với Như Quy, cuối cùng cũng quá mất mặt.”
Chu Diễm đến mức miệng gần như ngoác đến mang tai: “Cậu mới mất mặt, mau chuẩn bao lì xì nhá!”
Hoàng Khải Dân dám thẳng dáng vẻ ngu ngốc của : “Thật ngờ vợ của hai mang thai cùng , cũng trùng hợp phết nhỉ.”
Chu Diễm gật đầu: “ cảm thấy là hai vợ chồng Như Quy mang vận may đến cho chúng , Như Quy chính là em nhất của .”
Hoàng Khải Dân: ??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-613-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-muoi-ba.html.]
Vậy còn thì ?
Chu Diễm để ý đến ánh mắt Hoàng Khải Dân, cùng Ôn Như Quy đưa vợ về.
***
Ôn Như Quy mượn xe của căn cứ, đưa Chu Diễm và vợ về nhà , đó hai mới trở về tứ hợp viện.
Ông Ôn thấy hai bọn họ về cùng , khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Tuyết Lục, cháu định ngủ căn cứ một tối ? Sao về cùng thế , xảy chuyện gì ?”
Đồng Tuyết Lục : “Đã xảy chuyện , nhưng mà là chuyện . Ông nội cứ yên , lát nữa cho dù tin tức gì cũng kích động quá đó.”
Ông Ôn thì càng thấy lạ hơn, cô một cái, sang Ôn Như Quy: “Các cháu mau , xảy chuyện gì?”
Ôn Như Quy: “Ông nội, Tuyết Lục mang thai , ông sắp ông cố .”
“Cốp” một tiếng.
Cây gậy chống trong tay ông Ôn rơi mặt đất, cả lập tức nhảy cẫng lên: “Cái gì cơ? Cháu Tuyết Lục mang thai ?”
Đồng Tuyết Lục: “ thưa ông nội, mới ông đừng quá kích động ?”
Vừa cô qua đỡ ông , nhưng mà Ôn Như Quy nhanh hơn cô một bước, đỡ cô xuống ghế, còn rót cho cô một ly nước.
“Em đừng cử động, bây giờ em là phụ nữ mang thai, bác sĩ bảo em mệt mỏi.”
Đồng Tuyết Lục: Hóa đang coi cô như thủy tinh ?
Ông Ôn lấy tinh thần, mặt mày đỏ bừng, hai tay xoa : “Tốt quá , thật sự quá . Không ngờ hai đứa chịu thua kém như , mới kết hôn một tháng mang bầu!”
Cuối cùng ông cũng ông cố !
Chú Tông mua thức ăn từ bên ngoài về, thấy dáng vẻ kích động của ông cụ Ôn, khỏi tò mò hỏi: “Tư lệnh, ngài ?”
Ông Ôn dùng tay xoa xoa khóe mắt, trừng mắt chú một cái: “Cậu mắt mờ lầm , khi nào? Tuyết Lục mang thai, vui còn hết, thể ?”
Chú Tông ngây như phỗng, ánh mắt về phía bụng Đồng Tuyết Lục: “Tuyết Lục mang thai ? Là thật ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Mới một tháng. Bác sĩ đầy tháng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau phiền chú Tông chăm sóc Tuyết Lục .”
Chú Tông thấy răng thấy mắt: “Cháu yên tâm, chú sẽ chăm sóc cho Tuyết Lục. mà lát nữa chú vẫn hỏi thăm bà nội Châu Châu , chắc bà cách chăm sóc phụ nữ mang thai hơn.”
Ông Ôn gật đầu lia lịa: “Cậu đúng, đúng là hỏi bà nội Châu Châu một phen. Cậu nhớ lúc về ghi nhớ kỹ chuyện đấy nhé.”
Nhìn dáng vẻ bọn họ bận rộn vì , trong lòng Đồng Tuyết Lục vô cùng ấm áp.