Ra khỏi cửa, Đồng Tuyết Lục thẳng đến gần nhà quả phụ họ Lý.
Trước cửa quả phụ lắm thị phi, ngóng thông tin về quả phụ còn dễ hơn so với hỏi thăm bình thường.
Đồng Tuyết Lục xung quanh đó một vòng, đó chọn một phụ nữ đang đóng đế giày ngoài cửa, phụ nữ ba mươi tuổi, đôi môi mỏng, gò má cao, là thích chuyện thị phi.
Cô qua đó, lộ vẻ mặt thấp thỏm: "Chị ơi, xin hỏi xung quanh đây ai tên là Lý Quyên Quyên ?”
Người phụ nữ khẽ nhướng mày, quan sát cô từ xuống : "Cô tìm Lý Quyên Quyên , cô là gì của cô ?”
Đồng Tuyết Lục vân vê góc áo của , răng cắn cánh môi đến mức trắng bệch: "Chị ơi, chị Lý Quyên Quyên đúng , em chỉ xem cô trông như thế nào thôi, em tin, chẳng lẽ cô thể như Thiên Tiên? Vì chồng em ...”
Nói đến đây, đột nhiên cô che miệng , giống như cẩn thận lỡ lời, ánh mắt đảo quanh dám thẳng phụ nữ .
Người phụ nữ thấy cô , hai mắt sáng lên, tiếp tục đóng đế giày trong tay nữa: "Em gái, em mau xuống đây , đúng là chị cô ả Lý Quyên Quyên lẳng lơ , em mâu thuẫn gì với cô ?”
Đồng Tuyết Lục do dự một chút, xuống ghế thấp bên cạnh chị : "Em mâu thuẫn gì với cô cả, em chỉ một chút, xem cô trông như thế nào thôi, hơn em ?”
Khi lời , mặt cô lộ rõ vẻ cam lòng.
Ánh mắt phụ nữ đảo qua mặt cô, chậc lưỡi một tiếng: "Kém xa, chỉ dựa khuôn mặt như đế giày của cô , thể so sánh với em gái đây , chẳng qua là n.g.ự.c phụ nữ lẳng lơ tám lạng thịt, đám đàn ông thích dáng vẻ lẳng lơ đó của cô !”
Đồng Tuyết Lục cúi đầu thoáng qua n.g.ự.c , lông mày nhíu càng chặt hơn: "Em chỉ bốn lạng thịt, chắc chắn so với tám lạng thịt của cô , Chẳng trách chồng em, ...”
Đôi mắt của phụ nữ lóe sáng như : "Chồng em ? Không là một chân với Lý Quyên Quyên chứ?”
Mặt Đồng Tuyết Lục trắng bệch, liên tục xua tay: "Không , , chị gái, chị đừng lung tung, mấy lời mà truyền ngoài chắc chắn chồng em sẽ đơn vị của đuổi việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-622-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-hai.html.]
Người phụ nữ bĩu môi: “Em thì chị cũng đoán , chắc chắn chồng \ em và Lý Quyên Quyên gian tình, em cam lòng, cho nên mới qua đây xem phụ nữ lẳng lơ trông thế nào, nhưng sợ vạch mặt sẽ hại chồng đúng ?”
Đồng Tuyết Lục cắn môi lên tiếng, nhưng biểu cảm mặt rõ tất cả.
Người phụ nữ cảm thấy đoán đúng, vẻ mặt đắc ý : "Em gái, để chị cho em … Thực em là phụ nữ đầu tiên đến đây tìm cô , em nhiều từng đến tìm.”
Đồng Tuyết Lục che miệng, vẻ mặt khiếp sợ, mang chút mê mang, hỏi : "Cô liêm sỉ như , cử báo cô ? Hai năm nay chính sách càng ngày càng kém, dù em tố cáo, cũng chắc thể gì cô , nhưng mà đây thì khác, chỉ cần cử báo chắc chắn sẽ trúng đích.”
Người phụ nữ cầm miếng đế giày gãi gãi đầu: "Còn thể vì lí do nào nữa? Chẳng bọn họ cũng giống em , lo sợ sẽ ảnh hưởng đến chồng ? Nếu như , phụ nữ lẳng lơ cũng thể sống yên đến hiện tại, bắt ngoài phê đấu từ lâu !”
Đồng Tuyết Lục thở dài thườn thượt một , mặt nhăn như trái khổ qua: “Ông trời đúng là mắt, mà cách nào xử lý cô , em chỉ là một phụ nữ yếu đuối, bây giờ? Nếu em thật sự lớn chuyện, chừng sẽ ly hôn với em, hu hu...”
Nói xong cô bụm mặt bắt đầu lóc, bả vai ngừng run rẩy, giống như một đóa hoa nhỏ yếu đuối, khiến nhịn sinh lòng cảm thông.
Thứ nhất vì phụ nữ thấy cô đáng thương. Thứ hai vì chị và Lý Quyên Quyên hiềm khích, thứ ba vì thích xem kịch ngại lớn chuyện.
Chị bốn phía xung quanh, đột nhiên hạ thấp giọng, : “Em gái, em đối phó với con đàn bà lẳng lơ ?”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ngưng tụ mi, lộ vẻ nhu nhược đáng thương: “Chị ơi, chị biện pháp nào ?”
Ánh mắt của phụ nữ thoáng qua khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, nửa hâm mộ nửa ghen tị : “Em gái, em xinh như , mà chồng em vẫn ngoài bậy, quả nhiên đàn ông nào cả, nhưng mà đê tiện nhất vẫn là con đàn bà lẳng lơ Lý Quyên Quyên , quyến rũ đàn ông khắp nơi, đúng là hổ!”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục thấy chị lạc đề, vội vàng kéo trở : “Chị ơi, chị hỏi em đối phó với Phó Lý Quyên Quyên, chị chuyện gì ?”
Nói xong, cô lấy một nắm kẹo thỏ trắng từ trong túi xách, đưa về phía chị .
Người phụ nữ bộ đưa đẩy: “Làm chị thể nhận chứ…? Thật là, , em mau cất .”
Đồng Tuyết Lục đặt kẹo thỏ trắng lên đùi chị : “Chị ơi, đừng khách sáo, đem về cho bọn nhỏ ăn .”