Đồng Tuyết Lục chui  trong chăn, giơ một chân  khẽ đá : “Cha đứa nhỏ, mau lên đây.”
Ai ngờ ánh mắt Ôn Như Quy rơi   chân cô,   chằm chằm  động đậy.
Chân mày Đồng Tuyết Lục nhướng lên, thầm nghĩ     sở thích cuồng chân đó chứ?
Mặc dù chân cô  , nhưng mà ngàn vạn  đừng cuồng chân như thế.
Một giây  cô  trông thấy Ôn Như Quy xoay   tới chỗ ngăn kéo bên cạnh, lấy cái bấm móng tay bên trong ,   : “Móng chân em dài , để  sửa  cho em.”
Nói xong,   xuống nắm lấy chân cô một cách tự nhiên, chuyên tâm cắt móng chân cho cô.
Trong phòng  yên tĩnh, thỉnh thoảng mới  vài tiếng cắt móng chân “cách cách” vang lên.
Đồng Tuyết Lục  , nơi nào đó trong lòng mềm nhĩn.
Cô nhớ  đời , lúc chị họ của cô mang thai bảy tám tháng, bụng cực kỳ lớn.
Không chỉ vẻ ngoài trở nên  xí, hai chân còn sưng phù, sinh hoạt  bất tiện. Có  chị   nũng nhờ chồng chị cắt móng chân cho, nhưng  chồng  từ chối ngay lập tức,  từ xưa tới giờ    từng đụng  chân thối của  khác.
Lúc  chị họ cô giận dữ lắm, nhưng cũng  ly dị. Khi đó cô cảm thấy gả cho một  đàn ông như  chẳng bằng gả cho một con heo.
Cô cảm thấy  thế gian  vẫn  tình yêu đích thực, nhưng mà chắc chắn cô sẽ    may mắn đó.
Hôm nay  dáng vẻ Ôn Như Quy cắt móng chân cho , cô mới phát hiện     may mắn điều đó từ lâu.
Sau khi cắt móng chân xong, Ôn Như Quy trả cái bấm móng về chỗ cũ,  đó  ngoài rửa tay  mới  ,  mặt  sáu chữ: Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.
Đồng Tuyết Lục  nhịn  bật , ngoắc ngoắc ngón tay với .
Ôn Như Quy vội vàng bò lên giường, một giây  cổ   cô vòng qua, đôi môi mềm mại dán tới.
“Nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp chính là nụ hôn nồng nàn.”
Giọng  của Đồng Tuyết Lục trầm thấp, mang theo ma lực đầu độc lòng , lúc  cô yêu dã như yêu phi họa thủy.
Đầu lưỡi cô cạy môi răng  , linh hoạt thăm dò bên trong khoang miệng , đuổi theo đầu lưỡi  khiêu khích.
Thật    hai   từng hôn như  , nhưng mà hôm nay Đồng Tuyết Lục càng nhiệt tình và chủ động hơn.
Đầu lưỡi quấn quýt khiến nhiệt độ   Ôn Như Quy nhanh chóng tăng lên.
Thì  đây chính là nụ hôn kiểu Pháp.
Ôn Như Quy  đáp  nụ hôn của cô,  thông minh bắt đầu học tập,  nhanh chóng đổi khách thành chủ.
Tay Đồng Tuyết Lục trượt theo xương quai xanh của   xuống.
Mặc dù thường xuyên  ổ trong phòng thí nghiệm, nhưng mà Ôn Như Quy cũng  bỏ quên việc rèn luyện, dáng  của  cực .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-635-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-ba-muoi-lam.html.]
Béo gầy  đủ, nhiều thêm một chút thì mập, thiếu  một chút thì gầy, bắp thịt  đủ cực kỳ hấp dẫn, khoe   hoóc-môn nam tính.
Vốn dĩ nhiệt độ   Ôn Như Quy   cao,  bàn tay nhỏ bé của cô sờ soạng như thế, lập tức cảm thấy m.á.u nóng   xộc thẳng lên, gần như sắp nổ tung.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục hôn lên yết hầu : “Có ai từng  với , yết hầu của   lắm ?”
Mặt Ôn Như Quy đỏ tới tận mang tai, giọng  trầm thấp khàn khàn: “Chưa.”
Đồng Tuyết Lục nhếch môi,  như tiểu hồ ly câu hồn phách con : “Vậy em là  đầu tiên khen . Yết hầu của   quyễn rũ, xương quai xanh  hấp dẫn, cơ thể...”
Cô hôn đến nơi nào liền khen  đến đó.
Cả  Ôn Như Quy căng thẳng, run rẩy,  hưởng thụ  đau khổ.
Anh  nhiều hơn nữa.
 mà...
Thấy  nhẫn nhịn đến mức gân xanh  trán nổi hết lên,   dám đụng  , trong lòng Đồng Tuyết Lục lập tức mềm nhũn.
“Bác sĩ  ba tháng là  .”
Ánh mắt Ôn Như Quy đỏ rực   bụng cô: “Được ?  mà bên trong  hai đứa nhỏ đó.” Anh sợ tổn thương đến cô và con.
Ánh đèn chiếu xuống, làn da cô còn căng mọng hơn quả vải  lột vỏ, khiến    bấm  cái.
Đồng Tuyết Lục khẽ nâng cằm  lên: “Đồ ngốc,  can hệ gì tới mấy đứa nhỏ , nhưng mà đừng quá cuồng dã là .”
Cuối cùng Ôn Như Quy cũng  nhịn , ôm chặt lấy cô, ánh mắt đen lánh lập lòe: “Được,  sẽ cẩn thận.”
Nói   hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô,  nóng bỏng  khắc chế.
Ánh trăng trắng ngà chiếu  từ ô cửa sổ, mấy tiếng mèo kêu vang lên bên ngoài,  như tiếng  của trẻ sơ sinh.
Trong phòng, nhiệt độ càng ngày càng nóng lên,  khí tràn đầy ám .
Xương cốt   Đồng Tuyết Lục như  rút  , đôi mắt hạnh long lah, hai gò má như thoa phấn, dáng vẻ càng quyễn rũ động lòng  hơn so với  đây.
Hôm nay Ôn Như Quy nhiệt tình hơn  nhiều, đồng thời cũng đủ dịu dàng và kiên nhẫn.
Linh hồn và dục vọng hòa  , hưởng thụ tới cực điểm.
Đồng Tuyết Lục vòng tay qua cổ ,  thở nóng bỏng của  phả bên tai, mỗi  phả  đều khiến cô  nhịn  run lên...
Run rẩy như chiếc lá rụng,  cuồng theo chiều gió.
Khi lên đến đỉnh điểm, Ôn Như Quy ôm chặt lấy cô, đuôi mắt ửng đỏ gọi tên cô: “Tuyết Lục...”
Sống c.h.ế.t  , gặp  cô chính là may mắn của .