Nhà hàng mới khai trương của Đồng Tuyết Lục, tên là “Nhà hàng Trà Xanh”.
Mọi   khó hiểu về cái tên .
Ông Ôn: “Tuyết Lục, cái tên  của cháu   lắm, ai   còn tưởng rằng cháu bán  đó.”
Hiếm khi thấy tư lệnh Tiêu   cùng một chiến tuyến với ông : “ thế, cái tên  của cháu đặt qua loa quá.”
Ôn Như Quy: “Anh cũng cùng chung ý kiến với hai ông. Gọi là Trà Xanh (lục ), chi bằng gọi là Rùa Xanh (lục quy) còn hơn.”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục co giật một cái, xem  cho dù Ôn Như Quy   bệnh, vẫn  buông tha cái tên Rùa Xanh (lục quy) .
 là cố chấp thật.
Tiêu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ: “Vậy chi bằng kêu là Tuyết Quy , bên trong  cả tên của chị và  rể.”
Ôn Như Quy  cô bé tán thưởng.
Ai ngờ Đồng Gia Tín   ha ha: “Tuyết Quy, huyết bản vô quy (vốn liếng  thu hồi  ), ai  lấy tên như  chứ?  là đồ ngốc!”
Ôn Như Quy: “...”
Mặt Tiêu Miên Miên đỏ lên, cảm thấy   suy nghĩ kỹ.
Cuối cùng vẫn gọi là “Nhà hàng Trà Xanh”.
Khoan hẵng , mặc dù cái tên   kỳ quái, nhưng mà cũng bởi vì kỳ quái cho nên   mới thi  tới hỏi thăm.
Nào  nhà hàng nào  bán  xanh chứ?
Đợt  ngóng  cũng tương đương với tuyên truyền miễn phí một ,  nhiều   khi về còn kể  truyện khôi hài  cho  nhà .
Cứ thế, đến ngày Nhà hàng Trà Xanh khai trương,    ít   tên.
Bởi vì Đồng Tuyết Lục mang thai,  nhà  để cô xuống bếp  nào, nhất là công việc ở nhà hàng  cực kỳ mệt mỏi như thế.
Vì thế để việc buôn bán phát triển, cô nghĩ  một chiêu cực  – Bất kỳ  nào tiêu xài đủ hai trăm tệ ở Nhà hàng Trà Xanh sẽ  tặng một chai rượu thuốc nhỏ; đủ năm trăm tệ sẽ tặng một chai rượu thuốc lớn.
Rượu thuốc    là rượu thuốc bình thường, mà  công dụng tráng dương, cực kỳ hữu dụng với phương diện nào đó của đàn ông.
Tất nhiên, bởi vì mấy năm nay chi phí tiêu dùng còn tương đối nhỏ, cho nên nhà hàng tạo  thẻ hội viên. Sau khi đăng ký, mỗi  tới  thể tích lũy mức chi tiêu, mỗi một quý sẽ thống kê mức chi tiêu một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-669-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-chin.html.]
Nói cách khác, nếu như bọn họ  lấy  rượu thuốc,  thì trong vòng một quý  tiêu xài đủ đến hạn mức .
Rất nhiều   thấy hạn mức , đều cảm thấy quá nhiều, nhưng mà mấy năm nay  vài   biển  ăn, tiền trong túi bắt đầu rủng rỉnh.
Có lúc  ăn mời   ăn cơm, hoặc là gia đình  bày tiệc rượu phô trương,  tìm một nhà hàng cao cấp khắp nơi chẳng thấy, “Nhà hàng Trà Xanh” của Đồng Tuyết Lục đúng lúc bù  chỗ trống .
Bọn họ chi tiêu đủ lấy  rượu thuốc, mới đầu cũng  tin , nhưng mà  khi uống một thời gian,  phát hiện  đúng là “Trọng chấn hùng phong” thật.
Biết  công dụng,   thi  tìm tới,  dùng tiền để mua rượu thuốc.
 mà nhà hàng  bán, chỉ khi tiêu xài đến mức độ nhất định mới tặng. Vì thế để lấy  rượu thuốc, những   chỉ  thể thường xuyên đến nhà hàng ăn cơm. Cứ như , việc buôn bán của nhà hàng nhanh chóng phất lên.
Một tháng , khi kiểm kê trừ  tiền vốn ban đầu và các loại chi phí khác, còn kiếm  hai trăm tệ.
Mới đầu thấy thời gian khai trương của nhà hàng cứ đẩy tới đẩy lui, trong lòng Đặng Hồng cũng  chút lo lắng.  mà dù gì cũng  đồng ý tới  ,    tiện  gì.
Bây giờ thấy nhà hàng  chỉ nhanh chóng  danh tiếng, hơn nữa một tháng  kiếm  tiền, điều  khiến lòng tin của   tăng lên nhiều.
“Giám đốc Đồng,  nhiều khách VIP thường xuyên tới hỏi mua rượu thuốc, chúng  thật sự  định sản xuất  lượng lớn ?”
Đồng Tuyết Lục: “Tạm thời thì , đợi  khi  sinh con xong  bàn tiếp.  mà chúng   thể tặng cho những vị khách VIP  nhiều thêm một chút, như   thể kích thích bọn họ tới tiêu xài.”
Phương thuốc bí truyền tạo  rượu thuốc là do ông Ôn cho cô, thứ   một tổ tiên của nhà họ Ôn mua  từ tay một vị ngự y.
Thật sự   công hiệu đối với phương diện nào đó của đàn ông, nhưng cũng  thần kỳ tới mức “Cải tử hồi sinh”, khi tặng quà, bọn họ cũng   điều  với khách hàng.
 đối với đàn ông mà , một chút năng lực phương diện  còn quan trọng hơn cả mạng sống. Dù chỉ  một chút xíu tác dụng, bọn họ cũng tình nguyện bỏ tiền  mua.
Vân Chi
Đặng Hồng gật đầu: “Vậy cũng , lát nữa  sẽ thả tin tức   ngoài.”
Đồng Tuyết Lục đẩy một phần quà  chuẩn  từ  qua: “Mấy ngày nữa là chị Đan Hồng  nghiệp , đây là quà  nghiệp  tặng chị , giúp  chuyển lời chúc chị  thuận lợi  nghiệp.”
Đặng Hồng vội vàng xua tay: “Không cần,  cần . Giám đốc Đồng lấy đồ về , tấm lòng thì chúng  nhận.”
Đồng Tuyết Lục  cho từ chối: “ tặng cho chị Đan Hồng mà,    quyền từ chối  chị . Cầm ,  về  đây.”
Đặng Hồng   mặt ngại ngùng,  xong thì mau chóng  lên tiễn cô  về.
Sau khi Đồng Tuyết Lục  xa, lúc    mới  về, mở hộp , thì trông thấy bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ.
Chiếc đồng hồ đeo tay   hơn một trăm tệ, phần quà  đúng là quý thật.
Đặng Hồng đóng hộp , trong lòng âm thầm thề  cố gắng hết sức kinh doanh nhà hàng  thật .