Tiểu Yến Yến  rơi nước mắt đậu vàng,  nhấc đôi chân ngắn nhỏ chạy đến chỗ ,  đó dang rộng hai cánh tay nhỏ bé như ngó sen  ôm ôm.
Lông mi của thằng nhóc   dài  rậm, phía  còn đọng nước mắt, cánh môi nhỏ hồng hào,  vô cùng đáng thương.
Đồng Tuyết Lục hiểu rõ con trai   diễn kịch, nhưng vẫn  chịu nổi Yến Yến đáng yêu, giơ tay ôm bé trai lên,  đó cánh tay vô thức trầm xuống.
Sức nặng      cách nào  là mập giả .
Tiểu Yến Yến vùi đầu  vai  , cuối cùng cũng ngừng  thút thít: “Mẹ,   yêu Yến Yến đúng ?”
Đồng Tuyết Lục xoa mái tóc mềm mại của  bé: “Tất nhiên ,  điều con  thể  cho  , cha trọng nữ khinh nam thế nào ?”
Thân thể mập mạp của Tiểu Yến Yến  cứng , mở to mắt : “Mẹ ơi, Yến Yến đói bụng, Yến Yến  ăn cho nhanh lớn.”
Thằng nhóc ,  chỉ  giả vờ đáng thương,  mập mạp  còn ăn  khỏe.
Đồng Tuyết Lục liếc mắt một cái    con trai đang  lảng sang chuyện khác: “Con  cho  , tại  con   cha trọng nữ khinh nam, là cha  ôm con, chỉ bế em gái ?”
Nếu  như thế,  thì chắc chắn cô sẽ phê bình   cha .
Có điều cô tin Ôn Như Quy    như .
Mặc dù ngay từ đầu   chờ mong hai áo bông nhỏ tri kỷ, thỉnh thoảng còn ghen tuông với việc con trai  thiết với cô. Đợi đến khi Tiểu Yến Yến lớn hơn một chút, hai cha con  càng thường xuyên đố kỵ tranh thủ tình cảm chỗ cô, nhưng  vẫn là một  cha .
Anh yêu thương Tiểu Nhiễm Nhiễm, cũng yêu thương nhóc mập Tiểu Yến Yến,  nặng bên  nhẹ bên .
Không  tên nhóc  học  từ vựng mới ở nơi nào, còn trọng nữ khinh nam nữa.
Thấy  lừa dối  trót lọt, Tiểu Yến Yến dùng ngón tay mập mạp gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, tủi  lên tiếng: “Mỗi  cha đều ôm em gái , Yến Yến   tự  , cha  dỗ dành Yến Yến.”
Nhóc con giỏi lắm!
Trong lòng Ôn Như Quy   thêm nhận thức mới về sự “Gian xảo” của đứa con trai .
Lúc ,  bước xuống khỏi xe, mỗi tay bế một đứa,   đến  cửa nhà hàng, thằng nhóc mập   giãy giụa đòi xuống,  ngờ một lát   vạch tội .
Ôn Như Quy  m.ô.n.g nhỏ mềm mại của con trai, hận  thể hung hăng đánh cho nó một trận.
Tiểu Nhiễm Nhiễm cảm nhận  tâm trạng của cha, lông mày xinh  nhíu , giọng  mềm mại giòn giã vang lên: “Anh tự    bộ giảm béo,  diễn thật sâu quá đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-684-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-tu.html.]
Đồng Tuyết Lục: “...”
Được , cô  chỉ  một đứa con trai  xanh  diễn xuất, còn  một đứa con gái lạnh lùng kiêu ngạo độc miệng nữa.
Cô giơ tay vỗ vài cái  m.ô.n.g con trai: “Thằng nhóc thối, con  bắt nạt cha con ? Lần  còn như  nữa, thì đừng hòng ăn gà rán và khoai tây chiên.”
Điều    thể ?!
Đây chính là đồ ăn Tiểu Yến Yến thích nhất, Tiểu Yến Yến  dọa đến mức mặt bánh bao trắng bệch.
Bé trai giãy giụa  xuống: “Mẹ ơi, Yến Yến sai , Yến Yến  xin  cha!”
Đồng Tuyết Lục buông bé trai , cảm thấy hai cánh tay  chút mỏi.
Xem , nhóc mập  đúng là nên giảm béo .
Bước chân ngắn nhỏ của Tiểu Yến Yến  đến  mặt cha, ngước khuôn mặt bánh bao mập mạp, trắng nõn mềm mại và đàn hồi lên: “Cha, con xin , Yến Yến  yêu cha, cho cha xoa bóp mặt con đó.”
Nói xong, mặt bánh bao nghiêng qua, lộ  một bên để cha  nhéo.
Mặt bánh bao của Tiểu Yến Yến cực kỳ dễ nhéo, bình thường  chọc  lớn tức giận, bé trai sẽ lập tức trưng  khuôn mặt bánh bao của  giống như vũ khí.
Chỉ cần nhéo mặt bánh bao của  bé,  lớn sẽ  tức giận nữa.
Thật  Ôn Như Quy   dạy dỗ thằng nhóc , nhưng đối diện với gương mặt tương tự Tuyết Lục,  tức giận thế nào cũng  phát  .
Anh giơ tay khẽ nhéo mặt bánh bao của con trai: “Lần    như  nữa.”
Tiểu Yến Yến ngoan ngoãn đồng ý,  đó chạy tới chỗ  đòi ăn.
Đặng Hồng nhẹ nhàng đóng cửa phòng  việc , khẽ rời khỏi văn phòng.
Tình cảm của gia đình giám đốc Đồng thật sự khiến   hâm mộ.
Cặp song sinh long phượng trai gái đều xinh  còn  , còn đáng yêu thông minh,   hai  em bọn họ chỉ mất mười ngày  nhớ hết tất cả ba trăm bài thơ Đường, bây giờ   làu làu .
Những đứa trẻ ba tuổi khác đếm từ một đến mười còn vất vả,   hai  em bọn họ đều  học xong cộng trừ trong vòng một nghìn .
 là thiên tài nhỏ, quả nhiên núi cao còn  núi cao hơn.
Vân Chi
Đặng Hồng  cảm thán,   bàn giao công việc cho Tưởng Tuấn Lực.