Trên đường trở về bầu  khí   lắm, nhất là Phương Tĩnh Viện  tức giận  bất bình.  
“Tớ nghĩ mãi vẫn  ,   một tiếng   ?”  
Để thể hiện sự coi trọng hai vợ chồng họ, cũng xuất phát từ tình bạn, mấy  bọn họ đều xin nghỉ phép  đón .  
Đương nhiên Đồng Tuyết Lục  bà chủ tự  kinh doanh thì  cần xin nghỉ, nhưng cũng vì  bà chủ, cho nên thời gian mới càng quan trọng, càng đáng giá hơn.  
Phương Tĩnh Viện  xong, thấy   ai hùa theo ,  khỏi cảm thấy nhàm chán.  
Cô  lấy tay chọc  cánh tay của Đồng Tuyết Lục: “Chẳng lẽ   tức giận chút nào ?”  
Đồng Tuyết Lục: “Trước mắt chúng    hai bọn họ  xảy  chuyện gì,  lẽ thật sự  chuyện gì khó , chờ bọn họ về   .”  
Lúc mới bắt đầu quen  Tưởng Bạch Hủy, tính tình cô  tùy tiện,   giao tiếp,   điều hòa bầu  khí, cũng  thích giúp . Hơn nữa, còn là   nhân duyên  nhất trong khoa ngoại ngữ.  
Ban đầu cô từng đề phòng Tưởng Bạch Hủy, nhưng  đó cô  giúp cô vài , cũng dần dần buông lỏng phòng .  
Sau khi tìm hiểu thêm,  tính cách của cô  thực sự   hảo như , chẳng hạn như đôi khi sẽ  chút trẻ con, đôi khi   tâm lý ganh đua.  
 điều  khiến cô yên tâm hơn, bởi vì là , đều  thiếu sót,  quá  hảo   đang giả vờ, thì cũng là  ý đồ gì đó, miễn là ưu điểm của cô  lớn hơn khuyết điểm, cô sẽ  tính toán những thiếu sót nhỏ .  
Lần  hai  đó trì hoãn thời gian về nhà  thông báo  cho bọn họ, thì đúng là quá đáng thật.  
 cô vẫn nguyện ý lựa chọn tin tưởng bọn họ  gặp  chuyện ngoài ý .  
Dù  thì hai   cũng   lý do gì để trêu chọc bọn họ, nhất là Lương Thiên Dật, tính cách của   trầm , chính chắn, chắc sẽ    chuyện cố ý  khó bọn họ.  
Phương Tĩnh Viện  cô  xong, suy nghĩ một chút   thuyết phục: “Được , chờ cô  về nhất định tớ  hỏi cô  rốt cuộc là  xảy  chuyện gì mới ?  mà, ngày mai chúng  còn đến đón bọn họ ?”  
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Như Quy  về căn cứ,   cách nào xin nghỉ, ngày mai  cũng  gặp một khách hàng quan trọng, chỉ  thể để  họ cô  qua đón thôi.”  
Phương Tĩnh Viện nhún vai: “Chúng  cũng  rảnh  đón , nhưng chúng  đều  tới,     lắm ?”  
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Có gì  ?”  
Dựa theo  phận mà , Ôn Như Quy là thầy của Lương Thiên Dật,   hạ   đón , nhưng đột nhiên bọn họ  dùng tới chiêu , đúng là khiến   khó hiểu.  
Tuy cô  thể thông cảm cho đối phương, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy  thoải mái.  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-690-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi.html.]
Từ  tới nay, cô  bao giờ là  sẽ để  chịu thiệt, nếu cảm thấy  thoải mái chắc chắn cô sẽ  tới nữa.  
Phương Tĩnh Viện cảm thấy  thể Tưởng Bạch Hủy sẽ  chút  vui, nhưng chuyện  cũng  còn cách nào khác, bây giờ cô  cũng  vui, cũng   ai dỗ dành cô .  
Về đến nhà, ông Ôn cảm thấy kì lạ,  bọn họ trở về nhanh như .  
Đồng Tuyết Lục cũng  giấu diếm,  sơ qua chuyện  .  
Ông Ôn lắc đầu: “Đây là do bọn họ  đúng, chuyện trì hoãn thời gian lớn như    báo cho các cháu một tiếng, lòng  dễ  đổi, hơn nữa bọn họ còn  nước ngoài nhiều năm như , các cháu  chú ý một chút.”  
Nói xong, ông  mang theo hai  em long phượng thai  ngoài mua đồ ăn vặt.  
Đông Tuyết Lục vội vàng dặn dò: “Ông nội, ông đừng mua cho bọn họ quá nhiều đồ ăn vặt, nhất là Yến Yến, lát nữa thằng bé   nũng với ông, ông cũng đừng để  lừa.”  
Tiểu Yến Yến ấm ức: “Mẹ, Yến Yến là bé ngoan, bé ngoan   thể  xa như ?”  
Đô mi thật dài của  nhóc khẽ chớp chớp, trong ánh mắt long lanh đều là tủi , đôi môi nhỏ mím ,  qua  đáng thương  vô tội.  
Ông Ôn lập tức như  đánh trúng đầu quả tim,   nguyên tắc hùa theo: “ thế, Yến Yến ngoan như ,  thể  ý  gì chứ,  thằng bé  thể lừa gạt ông ?”  
Đồng Tuyết Lục: “...” Ông nội, ông   lừa mà    đó.  
Cô đành  nhờ chú Tông chăm sóc bọn họ, nếu  với diễn xuất của tên nhóc Tiểu Yến Yến , nhất định sẽ dụ  ông Ôn mua mua mua cho nhóc  hề giới hạn.  
Thịt   thằng nhóc cũng sinh  từ đó.
Sau khi đoàn   ngoài, ngôi nhà yên tĩnh .  
Đồng Tuyết Lục   phòng Ôn Như Quy, sắp xếp quần áo để  mang đến căn cứ, còn  sắp xếp xong, Ôn Như Quy   phòng.  
Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đầu chống lên vai cô: “Mấy chuyện  để   là  .”  
Vân Chi
Hơi thở ấm áp của  phả bên tai, khiến Đồng Tuyết Lục  nhịn  khẽ run rẩy: “Không  gì, tiện tay thôi mà.”  
Ngón tay thon dài của Ôn Như Quy vuốt ve thắt lưng cô, tuy rằng  sinh con, nhưng thắt lưng của cô  to lên chút nào, mỗi  sờ , đều khiến  yêu thích   buông tay.  
Hai  ôm ấp một lúc  ôm lên giường lúc nào  .  
Chờ khi ông Ôn mang theo đôi long phượng thai về, Ôn Như Quy    căn cứ.