Trước khi đàm phán, Trương Hoa Kiệt cho rằng cùng lắm Đông Tuyết Lục chỉ là bình hoa xinh ,  ngờ học thức, cách  chuyện, và thủ đoạn  ăn của cô đều  thua kém gì .  
Hơn nữa   tới đây    điều tra qua, bất kể là dược hiệu  chất lượng của rượu thuốc Lan Đình, đều  hơn so với các loại rượu thuốc đang  mặt  thị trường.  
Từ xưa đến nay  Hương Giang luôn nhiệt tình với các loại thuốc bổ và rượu thuốc, nếu  thể đưa loại rượu thuốc   thị trường Hương Giang, nhất định doanh thu sẽ  kinh .  
Thấy đối phương thật sự  thèm để ý đến chuyện sẽ mất  khách hàng như , cuối cùng Trương Hoa Kiệt chỉ  thể tiếp nhận phương án của cô.  
Cũng may là phương án   khiến   chịu thiệt, chỉ là  chiếm  nhiều lợi ích như  thôi.  
Sau khi bàn bạc về hợp đồng xong xuôi, Trương Hoa Kiệt  : “Chủ tịch Đổng còn trẻ  xinh  như ,    hứng thú đến Hương Giang  minh tinh ? Làm minh tinh ở Hương Giang dễ kiếm tiền hơn nhiều so với kinh doanh.”  
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm khinh bỉ, ngoài mặt vẫn nở nụ  tao nhã từ chối: “   hứng thú với việc  minh tinh, huống chi chồng con của  đều ở Kinh Thị,   nỡ xa bọn họ.”  
Lời  của Trương Hoa Kiệt dùng để lừa gạt mấy cô gái nhỏ   kiến thức còn , nhưng cô chính là  xuyên  đó.  
Minh tinh ở Hương Giang thập niên 80   vẻ  vinh quang, nhưng  tự do chút nào, hơn nữa cũng  kiếm  nhiều như các ngôi  thần tượng đời .  
Trương Hoa Kiệt khiếp sợ, há hốc miệng: “Chủ tịch Đồng  kết hôn  ?”  
Hơn nữa còn  con , thật sự là    chút nào! 
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “,   kết hôn  vài năm, con trai con gái  cũng ba tuổi , may mà  ông nội và ông ngoại là bộ đội nghỉ hưu,  thể chơi với bọn nhóc, nên  mới  thời gian  ngoài xây dựng sự nghiệp của .”  
Trương Hoa Kiệt tò mò hỏi: “Trước  ông nội và ông ngoại của bọn nhỏ  gì trong quân đội?”  
Đồng Tuyết Lục thản nhiên : “Chỉ là quân nhân phục vụ quốc gia bình thường mà thôi.”  
Trương Hoa Kiệt  thấy ,  mặt lộ  biểu cảm   cả, thì  là quân nhân bình thường.  
 một giây      thấy Đồng Tuyết Lục thở dài một , : “Cũng chỉ là Tư lệnh mà thôi,  bình thường,   gì đáng .”  
Trương Hoa Kiệt: “...”  
Bình thường, Tư lệnh  bình thường ???  
Đồng Tuyết Lục  màu một phen, triệt để trấn trụ Trương Hoa Kiệt.  
Trước đó trong lòng Trương Hoa Kiệt vẫn còn chút cao cao tại thượng, từ đó về , thái độ của   đối với Đồng Tuyết Lục trở nên hết sức cung kính.  
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-692-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-hai.html.]
Phía bên  Đồng Tuyết Lục đàm phán  một hợp đồng lớn ba mươi vạn, phía sân bay cuối cùng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật cũng trở về quê hương.  
Tưởng Bạch Hủy kéo vali, mặc một bộ váy trắng, đeo kính râm, tóc dài bay theo gió  khỏi cửa.  
Lương Thiên Dật ở bên cạnh cô , mặc âu phục màu đen,    giống với dáng vẻ xám xịt  đây khi mới  nước ngoài.  
Tưởng Tuấn Lực cầm một tấm bảng trong tay,  thấy hai  bọn họ  ngoài, còn  dám nhận, cho đến khi bọn họ  tới  mặt . Anh  mới ấp úng hỏi: “Bạch Hủy, em họ? Em là em họ Bạch Hủy?!”  
Tưởng Bạch Hủy tháo kính râm xuống,  trái   một vòng: “Chỉ    tới đây thôi ?”  
Tưởng Tuấn Lực gật đầu: “Hôm nay chủ tịch Đồng  tiếp đãi một khách hàng quan trọng,   cách nào tới đây, nhưng mà cũng   một   tới, bên trường học Bắc Đại cũng phái  tới đón hai em, xe đang chờ bên ngoài.”  
Đáy mắt Tưởng Bạch Hủy thoáng hiện lên một chút  vui, nhưng ngoài mặt vẫn  : “Chủ tịch Đồng? Anh đang  về Tuyết Lục đúng ? Ngại quá, hôm qua xảy  vài chuyện ngoài ý , em quên  thông báo cho bọn họ, Tuyết Lục  giận chứ?”  
Tưởng Tuấn Lực lắc đầu: “Chuyện   cũng  , nhưng mà chủ tịch Đồng là   rộng lượng, chắc cô   để trong lòng .”  
Tưởng Bạch Hủy đưa vali trong tay qua: “Vậy là  , xe ở bên ngoài đúng ? Chúng  mau qua đó thôi, em thực sự mệt mỏi  c.h.ế.t .”  
Tưởng Tuấn Lực nhận lấy vali của cô , tay còn cầm cả ba lô, một tay còn  cầm tấm biển nhanh chóng  theo.  
Không  Lương Thiên Dật đang nghĩ chuyện gì, biểu cảm  mặt  nghiêm túc,  chút hoảng hốt, từ  khi  khỏi sân bay vẫn  lên tiếng.  
Nhìn thấy Tưởng Tuấn Lực,   chỉ gật đầu một cái,  qua giống như đang  tâm sự nặng nề.  
Vân Chi
Tưởng Tuấn Lực cảm thấy  chút kỳ lạ, tại  về nước còn như , chẳng lẽ   là nên vui vẻ, nên kích động ? 
 mà thiên tài  giống  thường,   cũng  để trong lòng.  
Nhìn thấy Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy về nước, Giáo viên và tài xế của Bắc Đại đều hoan nghênh, chúc mừng bọn họ, chúc mừng bọn họ học thành tài trở về quê hương.  
Không còn dáng vẻ cao cao tại thượng giống như  mặt Tưởng Tuấn Lực, lúc  Tưởng Bạch Hủy   vui vẻ, thậm chí còn rơi nước mắt.  
Sau khi hàn huyên một hồi, tài xế chở bọn họ đến trường để báo cáo,  đó mới đưa về nhà.  
Tuy rằng hai  Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện  cho leo cây vô cớ, cảm thấy  chút  thoải mái, nhưng hai vợ chồng bọn họ xuất ngoại bốn năm, bây giờ mới trở về,  bạn bè chắc chắn  đón gió tẩy trần cho bọn họ.  
Tiệc rượu  đặt trong nhà hàng Trà Xanh của Đồng Tuyết Lục.  
Rất nhanh  đến ngày tổ chức tiệc tẩy trần.