Người bán bánh quai chèo đạp xe  xa, Đồng Gia Tín  đuổi kịp,  thể  gì khác hơn là tay   về.
Thấy     với đôi tay trống trơn, hàng mi đen của Ngụy Châu Châu  nhíu : “Không    để   mua ? Bánh quai chèo ?”
Con ngươi Đồng Gia Tín đảo một hồi: “Bánh quai chèo Tân Thị  gì ngon chứ? Còn  ngon bằng chị  .”
Ngụy Châu Châu lập tức hiểu ,    mua !
“Nếu chị Tuyết Lục  thời gian rảnh rỗi  bánh quai chèo, chẳng lẽ em còn  mua bên ngoài ? Anh   mua thì   thể hiện như   gì?  là đồ đáng ghét!”
Đồng Gia Tín cứng cổ  phục : “Sao   đáng ghét? Không  chỉ là bánh quai chèo thôi ,  đền cho em là  chứ gì!”
“Không cần, cảm ơn!” Ngụy Châu Châu lười tranh cãi với  , nghiêng đầu  với Tiêu Miên Miên: “Bưu  chị nhận . Giờ chị  về học đây,   sẽ mời em ăn ngon.”
Tiểu Yến Yến chạy  khỏi phong: “Dì Châu Châu,    cũng  phần, Yến Yến cũng  đồ ăn ngon.”
Thằng bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt với đôi con ngươi đen như quả nho  cô,  đến cong cong mi mắt, giống như chú mèo nhỏ đòi ăn.
Trái tim Ngụy Châu Châu lập tức  đánh trúng, nhéo gương mặt nhỏ mũm mĩm đầy thịt của  bé: “Được,  khi dì học xong sẽ qua dẫn mấy đứa  ăn.”
Tiểu Yến Yến  càng xán lạn hơn: “Dì Châu Châu là xinh  nhất.”
Ngụy Châu Châu  khen trong lòng nở hoa, hài lòng cầm bưu    về.
Ánh mắt Đồng Gia Tín vẫn luôn dõi theo cô , cho đến khi bóng  cô biến mất ở cửa,  mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.
Đồng Tuyết Lục  thấy hết cảnh tượng , trong lòng thầm chậc chậc hai tiếng.
Trước   ở   kẻ cô đơn cả đời, năm mười tuổi còn hứa nguyện với Bồ Tát,  ngờ nhanh thế  động phàm tâm .
Quả nhiên miệng đàn ông, quỷ gạt .
 mà     chê Châu Châu như thế,  thể tưởng tượng  tình cảnh theo đuổi vợ   sẽ ngoạn mục thế nào.
Chỉ là như thế, quỹ tích cuộc đời của Đồng Gia Tín    khác với đời ,       còn gặp  vợ đời   .
Nếu như gặp , giữa Ngụy Châu Châu và  vợ đời ,  sẽ chọn ai?
Tất nhiên bây giờ vẫn còn  sớm để suy nghĩ về vấn đề , tuổi tác cả hai đều còn nhỏ, chờ tương lai gặp  tính .
Lúc đang  chuyện,Tiêu Gia Minh   từ bên ngoài, trong tay ôm một quả dưa hấu  lớn, thấy Đồng Tuyết Lục thì dừng , gọi: “Chị, chị ở nhà ạ?”
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu  qua, Tiêu Gia Minh cắt đầu đinh, càng  nổi bậtđường nét  tuấn sắc bén của , vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp,  hổ là nhân vật  mưa  gió của Thanh Đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-696-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-sau.html.]
Từ khi lên đại hoc,     ít nữ sinh trong trường chủ động theo đuổi , nhưng  chỉ một lòng  học tập và kiếm tiền, bốn năm qua vẫn  từng yêu đương.
Đồng Tuyết Lục  nghi ngờ,  cô đơn cả đời trong tương lai   là Đồng Gia Tín, mà là Tiêu Gia Minh.
Vân Chi
Nghĩ tới đây, cô lấy  tinh thần: “Hiếm khi mấy đứa mới về nhà một chuyến, tất nhiên chị  về , nếu   đến bao giờ mới  thể gặp  mấy đứa  nữa.”
Tiêu Gia Minh ôm dưa hấu  tới, rửa dưa hấu  vòi nước một lượt,  đó bỏ  tủ lạnh.
“Chị, em  chuyện  bàn bạc với chị.”
Đứng  mặt  em trai một mét tám mươi lăm,  đầu tiên Đồng Tuyết Lục cảm thấy  khá lùn: “Chuyện gì thế?”
Tiêu Gia Minh: “Chị, em  mượn chị chút tiền để tới Thâm Thị gây dựng sự nghiệp. Sau  em sẽ trả cho chị gấp đôi!”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Em định  gì?”
Lưng Tiêu Gia Minh  thẳng tắp, đáy mắt lóe lên sự tự tin: “Em   về mảng truyền thông.”
Nhóc con giỏi lắm!
Không hổ là   gọi là quỷ tài thương nghiệp đời , bây giờ  nhạy bén bắt  xu hướng phát triển mạnh mẽ của ngành truyền thông trong tương lai .
Trong các ngành nghề tương lai, truyền thông, Internet và bất động sản sẽ phát triển cực kỳ nhanh chóng, nhưng thứ phát triển đầu tiên vẫn là truyền thông.
Năm ngoái thành phố Thượng Hải  khai thông trạm phát sóng thứ nhất, một vài   bắt đầu sử dụng máy nhắn tin.
Máy nhắn tin   đời, cô  mua ngay cho  và Ôn Như Quy một chiếc, vốn định mua cho hai ông và chú Tông mỗi  một chiếc luôn, nhưng mà bọn họ đều   cần, bảo là  dùng .
 , hiện giờ máy nhắn tin chỉ  thể hiển thị con  và tin nhắn chữ cái, cũng chính là chỉ  thể  thấy  và tên  điện thoại tới,  thể nào truyền  những tin tức khác, chỉ  thể thông qua điện thoại mới  rõ , tác dụng cực kỳ hạn chế.
Đồng Tuyết Lục: “Nghề   tệ. Em  mượn bao nhiêu?”
“Một vạn.” Nói xong hình như cảm thấy quá nhiều,   lập tức đổi lời: “Nếu   nhiều như , thì năm ngàn cũng .”
Đồng Tuyết Lục: “Chị cho em ba vạn,  cần trả chị gấp đôi, coi như chị đầu tư gia nhập cổ phần  công ty của em .”
Tiêu Gia Minh  chắc chị sẽ ủng hô , nhưng    ngờ chị sẽ tin tưởng  đến như thế: “Chị, chị  sợ em lỗ vốn ?”
Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ, cho dù nhất thời lỗ vốn, thì tương lai em cũng sẽ kiếm về gấp trăm ngàn , cái tên quỷ tài thương nghiệp cũng   gọi xuông.
Cô lập tức vỗ vai : “Từ nhỏ tính cách của em   chững chạc, chị cực kỳ coi trọng em. Còn tiền thì để ngày mai em dẫn chị tới công ty,  đó chị sẽ tới ngân hàng  chuyển cho em.”
Tiêu Gia Minh  chị, xúc động, ánh mắt đỏ lên: “Cảm ơn chị. Chị, em nhất định sẽ  khiến chị  thất vọng!”