Tưởng Bạch Hủy tháo kính mát xuống, đôi mắt nhanh nhẹn xoay chuyển đánh giá xung quanh: “ là bạn  của giám đốc Đồng. Giám đốc Đồng của các cô  trong phòng  việc ?”
Lễ tân lắc đầu, thái độ càng cung kính hơn: “Không ạ. Giám đốc Đồng và em trai cô   việc tới ngân hàng . Hay là cô tới phòng tiếp khách  đợi một lát nhé?”
Ánh mắt Tưởng Bạch Hủy  quan sát chung quanh,  gật đầu: “Được.”
Mặc dù công ty của Đồng Tuyết Lục  so  với  nhiều công ty lớn bên nước ngoài, nhưng mà  hơn so với tưởng tượng   của cô  quá nhiều, bài trí đơn giản nhưng  đơn sơ, khiến    cảm giác  thời thượng.
Lễ tân thấy cô  vẫn luôn đánh giá chung quanh, mới ưỡn n.g.ự.c tự hào : “Có  cô cảm thấy thiết kế và trang hoàng của công ty chúng  cực kỳ khác với các công ty khác ? Đây là cho giám đốc Đồng của chúng  tự tay thiết kế,   nhiều khách hàng tới đều  công ty chúng  trang hoàng cực kỳ khí thế, ngay cả khách hàng ở Hương Giang cũng  như .”
Tưởng Bạch Hủy thu hồi tầm mắt, chân mày cau : “Công ty các cô hợp tác cả với  Hương Giang ?”
Lễ tân  tự hào gật đầu thêm  nữa: “ . Giám đốc Đồng của chúng  tự  lấy  đơn hàng lớn ba mươi vạn từ tay ông chủ Hương Giang, hơn nữa còn là hợp tác lâu dài. Giám đốc Đồng của chúng   chỉ xinh , còn cực kỳ tài giỏi bữa. Từ bé đến giờ,   bội phục nhất chính là cô !”
Tưởng Bạch Hủy khẽ nhếch miệng,  lên tiếng nữa.
Lễ tân dẫn cô  tới phòng tiếp khách, rót  cho cô , còn mang kẹo  đãi khách,  đó mới  ngoài.
Tưởng Bạch Hủy  một lúc, đột nhiên cảm thấy  buồn  vệ sinh, nên  lên  tới Toilet.
Đi tới phòng vệ sinh, cô    nhịn  thở dài một .
Ở niên đại   nhiều gia đình còn   phòng vệ sinh riêng, mà điều kiện của nhà vệ sinh công cộng bên ngoài  cực kỳ tồi tệ,   đến mùi thối quanh năm, mà chỗ nào cũng  mấy thứ bẩn thỉu,  lúc thậm chí còn   cách nào đặt chân .
 mà phòng vệ sinh trong quán cơm và công ty của Đồng Tuyết Lục  cực kỳ , sạch sẽ, hiện đại, bồn cầu  nhập khẩu từ nước ngoài , thiết kế bên trong thậm chí còn  hơn  nhiều gia đình giàu , còn tỏa  mùi thơm nữa.
Điều  cũng là một trong những lý do tại   nhiều   tình nguyện bỏ tiền  để tới quán cơm Trà Xanh ăn cơm.  là cực kỳ thời thượng, đây là điều mà những quán cơm khác   .
Tưởng Bạch Hủy  hề xa lạ với những phòng vệ sinh kiểu . Lúc ở nước Đức cô   từng sử dụng,  khi về nước   dùng nữa cực kỳ  quen.
Không ngờ     dùng ở công ty của Đồng Tuyết Lục, điều  khiến trong lòng cô  nảy sinh cảm giác  thể nào diễn tả .
Sau khi  vệ sinh xong, cô  đang định mở cửa bước , thì  thấy bên ngoài vang lên bước chân và tiếng  chuyện.
Vân Chi
“Giám đốc Đồng đối xử với em trai cô  rộng rãi thật đấy,  vung tay một cái  là ba vạn, hâm mộ c.h.ế.t  luôn. Sao      chị gái  như thế nhỉ?”
“Ba vạn! Trời ạ, chẳng lẽ giám đốc Đồng  sợ em trai cô  sẽ  ăn thua lỗ ?”
“Ánh mắt của giám đốc Đồng  như thế, cô  từng thấy cô  đầu tư thất bại  nào ?”
“Cũng đúng. Giám đốc Đồng đúng là tấm gương sáng của , bội phục cô  thật đấy!”
“Đồng nhân bất đồng mệnh, giám đốc Đồng  xinh ,   bối cảnh gia đình ghê gớm, chồng   trai còn  quan tâm cô , hai đứa con thì    thông minh. Cuộc sống như thế đúng là quá  mỹ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-698-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-tam.html.]
Tưởng Bạch Hủy  nhịn  khẽ nhéo cánh tay , cảm giác  thoải mái trong lòng càng ngày càng nồng đậm hơn.
Chờ  khi hai  bên ngoài  , cô  mới bước  khỏi phòng vệ sinh.
Đợi trong phòng tiếp khách  nửa tiếng, Đồng Tuyết Lục mới trở  từ ngân hàng.
Thấy Tưởng Bạch Hủy, cô ngẩn : “Bạch Hủy,    tới đây?”
Tưởng Bạch Hủy   dậy: “Vốn dĩ  định tầm trưa trưa sẽ tới thẳng nhà , nhưng mà ở nhà   chán quá, nên  tới công ty  thăm thú một chuyến. Tuyết Lục,  lợi hại thật đấy,  qua công ty  phát triển  khá nhỉ.”
Đồng Tuyết Lục khiêm tốn : “Đây là thành quả   cùng  gầy dựng nên.   một đội ngũ nhân viên  tài giỏi  chăm chỉ, nếu như   bọn họ giúp đỡ,  sẽ  thể    như .”
Hai      về phía phòng  việc của Đồng Tuyết Lục.
Đi  phòng  việc, Tưởng Bạch Hủy quan sát một vòng, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
Phòng  việc của Đồng Tuyết Lục  lớn, thiết kế giống như bên ngoài,  giản lược  hoành tráng,  trang trí bất kỳ thứ đồ cổ nào, nhưng phòng  việc như  càng khiến   cảm thấy cảnh  ý vui hơn những thứ đồ vật tục tằng .
“Ngồi ,   uống chút gì ?”
“Tùy thôi.”
Đồng Tuyết Lục bấm điện thoại gọi lễ tân, bảo đối phương mang hai chai nước cam và hai lon nước tăng lực .
Hai loại thức uống  là thức uống  ưa chuộng nhất hiện nay, cũng là loại đắt nhất.
Lễ tân  đưa thức uống tới, Đặng Hồng  cầm hai phần văn kiện tới cho Đồng Tuyết Lục ký tên.
Thấy Tưởng Bạch Hủy, Đặng Hồng chỉ gật đầu một cái: “Giám đốc Đồng, hai phần văn kiện  cần cô xem qua và ký tên. Một phần tới từ công ty Đạt Minh ở Thâm Thị, một phần là của ông chủ Trương của Hương Giang, bọn họ đều  tăng  lượng đơn đặt hàng.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Sao ông chủ Trương  đặt đơn nhanh ? Lô hàng đầu tiên  mới chuyển  hôm qua mà.”
Đặng Hồng gật đầu: “ . Hôm qua bọn họ  nhận  hàng, hôm nay  đặt thêm đơn hàng mới, chắc chắn là do sản phẩm của chúng  .”
Đồng Tuyết Lục  lướt qua hợp đồng một , cầm bút máy lên ký tên: “Được ,  sắp xếp đơn hàng ,  kiểm định kỹ càng về mặt chất lượng.”
“Vâng thưa giám đốc Đồng.”
Đặng Hồng cầm hợp đồng lên, lúc xoay   ngoài thì  với Tưởng Bạch Hủy: “Chào đồng chí Tưởng, ngày mốt Đan Hồng mới  công tác về, đến lúc đó  rảnh thì mời cô tới nhà chúng   chơi một lát nhé.”
Tưởng Bạch Hủy  gật đầu: “Được, lâu    gặp chị Đan Hồng, cũng  nhớ chị .”
Hàn huyên mấy câu xong, Đặng Hồng  ngoài  việc.