Thấy  rể chỉ nhắc đến chị ,  đề cập đến hai đứa nhỏ, trong lòng Tiêu Gia Minh  chút căng thẳng.
“Anh rể,  tỉnh táo  . Anh   giấy chứng nhận,  thể vượt qua cửa kiểm tra ,  cứ tùy tiện xông  như thế sẽ  bắt  đó!”
Là nhân viên nghiên cứu khoa học,   giấy xin phép  phê chuẩn đặc biệt, bọn họ sẽ  thể tùy ý rời khỏi đất nước. Vì thế Ôn Như Quy  hề  giấy chứng nhận  du lịch Hương Giang.
Ôn Như Quy   thấy lời Tiêu Gia Minh ,   thấy những âm thanh khác. Trong đầu  chỉ  một  duy nhất là Đồng Tuyết Lục.
Anh   tìm cô!
Tiêu Gia Minh sợ  rể  bắt, vội vàng túm lấy cánh tay .
 mà từ  đến nay sức lực của Ôn Như Quy luôn  lớn, nhất là  thời điểm mất lý trí. Anh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, suýt chút nữa Tiêu Gia Minh    đẩy ngã.
Ôn Như Quy trực tiếp  về phía cửa khẩu hải quan, như Tu La đến từ địa ngục.
Tiêu Gia Minh   nữa xông tới ngăn cản. Nhân viên hải quan thấy cảnh tượng , cảnh giác  chằm chằm  Ôn Như Quy, dáng vẻ như lâm đại địch.
Ngay khi nhân viên chuẩn  nhào tới bắt lấy Ôn Như Quy, một âm thanh như tiếng trời vang lên ở phía cửa khẩu đối diện...
“Như Quy,  định   ?”
Trái tim Tiêu Gia Minh run rẩy,  đầu  , thì trông thấy ba  chị và cặp sinh đôi   cửa   cửa khẩu  bọn họ.
Sống mũi  cay cay, suýt chút nữa nước mắt  tuôn rơi: “Anh rể, là chị kìa!’
Từ lúc Ôn Như Quy  thấy âm thanh,   đầu ngay  ,  đó  đẩy Tiêu Gia Minh , sải đôi chân dài chạy như bay về phía Đồng Tuyết Lục.
Tiêu Gia Minh  đẩy lùi liên tục ba bước: ???
Ôn Như Quy chạy như bay qua đó, dùng sức ôm lấy cô, sức lực  lớn, dường như  khảm cô   thể của .
Mặc dù Đồng Tuyết Lục  hiểu  xảy  chuyện gì, nhưng mà cô  thể cảm nhận  nỗi sợ và cơ thể đang run rẩy của Ôn Như Quy.
Anh ôm lấy cô thật chặt,  thể và cánh tay đều run rẩy, cánh tay  còn lạnh như băng.
Đồng Tuyết Lục rút tay từ trong túi , ôm  : “Em ở đây.”
Chỉ ba chữ đơn giản như thế thôi,  giống như một viên thuốc an thần, khiến cho   đang run rẩy của Ôn Như Quy từ từ bình tĩnh .
Cô  xảy  chuyện gì.
Cô  bỏ   một .
Ôn Như Quy cảm thấy trái tim    nữa sống dậy, dòng m.á.u trong    nữa lưu thông, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở .
“Sau  đừng rời xa  nữa nhé.”
Ôn Như Quy chôn mặt  hõm vai cô.
Đồng Tuyết Lục cảm giác  nước mắt truyền tới từ cổ, trái tim run lên: “Được,   em sẽ  rời khỏi  nữa.”
Ôn Như Quy vươn tay bế bổng cô lên,  đó sải đôi chân dài xoay  trực tiếp rời khỏi khu vực hải quan.
Tiêu Gia Minh: ?
Đồng Yến Ngôn: ??
Ôn Tẫn Nhiễm: ???
Anh rể, cha, em/ chúng con vẫn còn ở đây mà?
Trong mắt Ôn Như Quy  thấy  những  khác, cũng quên mất cô con gái và  con trai mà bình thường   yêu thương, bế Đồng Tuyết Lục lên xe con,  đó về thẳng khách sạn.
Vừa về tới khách sạn, Ôn Như Quy  hôn tới tấp,  đó dùng sức xé rách quần áo cô.
Dùng hết sự hung mãnh  giờ  từng , mạnh mẽ chiếm hữu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-738-hoan-chinh-van.html.]
Trong phòng  mở điều hòa  khí, hai  quấn lấy , đổ đầy mồ hôi.
Đến khi sinh mệnh hòa  một, Ôn Như Quy ôm chặt lấy cô: “Không  em,    là Ôn Như Quy nữa.”
Lúc  bệnh nặng, là cô  kéo  trở về từ vực sâu.
Từ đó, mạng của  chính là của cô.
Đồng Tuyết Lục cảm nhận  run rẩy   , khẽ hôn lên yết hầu  dần dần  xuống: “Anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên ạnh.”
Cô sẽ luôn ở bên cạnh , cho đến khi bọn họ đầu bạc răng long.
Đến khi bọn họ đều già , sẽ  bên   sách cạnh bếp lò, cùng  nhớ  quá khứ  đẽ.
Cô sẽ luôn ở bên cạnh , cho đến tận cùng của sinh mạng.
Mãi mãi!.
Trải qua  , cặp sinh đôi cảm nhận  tình yêu giữa cha  càng sâu nặng hơn.
Vân Chi
Tình sâu đến chết.
Còn bọn họ, giống như  sinh  cho đủ  mà thôi.
Tiêu Gia Minh: Không, mấy đứa là hàng tặng kèm.
***
Nhiều năm , khi Ôn Tẫn Nhiễm trở thành nhà khoa học nữ đầu tiên  nhận giải thưởng Nobel vật lý của Hoa Quốc.
Cô bé   bục nhận thưởng tại Tòa thị chính Stockholm,   về sự xúc động khi  nhận thưởng, cũng   về đoạn đường đầy gian khổ của , mà cô bé kể về cha .
Cô bé ...
“Trong cuộc đời của ,  ảnh hưởng mạnh mẽ tới  nhất chính là cha . Tình cảm của hai  cho  sự cảm động, cũng cho  dũng khí vô tận. Cha  dùng cả đời để thể hiện bài thơ  nhất trong Kinh thi:
“Tử sinh  cách xa ,
Cùng nàng thề ước   giữ lời.
Tay nàng  nắm thề bồi,
Với  hẹn ước chung đôi đến già.”
“Cha   yêu  và  trai,  từng    cho rằng  là bảo bối nhỏ mà cha  yêu thương nhất, là áo bông nhỏ tri kỷ. Sau đó  mới , so sánh với  ,  chẳng qua chỉ là một  độc  suốt ngày  nhét cẩu lương mà thôi.”
Lời  hài hước áy khiến   sân khấu  vang.
Trong một căn biệt thự nào đó ở Hoa Quốc xa xôi.
Ôn Như Quy bưng một chén tổ yến bước  từ phòng bếp: “Nhân lúc còn nóng uống .”
Mắt Đồng Tuyết Lục dán  ti vi: “Xem xong truyền hình trực tiếp của Nhiễm Nhiễm  uống .”
Ôn Như Quy  xuống bên cạnh cô, múc một muỗng tổ yến, giọng   trầm thấp  dịu dàng: “Hay là để  đút cho em nhé.”
“Được.”
Cho đến khi già, em vẫn luôn là bảo bối trong lòng .
Năm tháng trôi qua sẽ già , nhưng mà tình yêu  dành cho em sẽ  bao giờ phai nhạt.
(Hoàn chính văn.)