Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 750: Phiên ngoại – Gia đình Nam nữ chính (4)

Cập nhật lúc: 2024-11-12 07:52:49
Lượt xem: 1,083

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sinh lão bệnh tử, là chuyện mà ai cũng đối mặt.

Đồng Tuyết Lục tiễn ông cụ Ôn, tiễn tư lệnh Tiêu , đó tiễn đám chó chó mèo mèo Bánh Trung Thu, Bánh Bao Chảy và cả Lục Quy nữa.

Sau khi tiễn Phương Tĩnh Viện , cô cứ tưởng rằng tiếp theo đưa tiễn sẽ là Ôn Như Quy.

Chỉ là cô ngờ tới, một trận bệnh, cô đột nhiên dậy nổi.

Người già yếu, nhiều bộ phận dùng nữa.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy thời gian của còn nhiều, nhưng điều duy nhất cô yên tâm chính là Ôn Như Quy.

Từ khi cô viện tới nay, canh giữ bên rời nửa bước, tự đút cơm đút canh cho cô, tự lau chùi thể cho cô.

Thật thì cô cảm thấy những việc y tá cũng , dù thì tuổi cũng còn nhỏ. cho.

Hôm đó, cô sai Ôn Như Quy , nhờ về nhà lấy đồ giúp , đó gọi hai em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm tới.

“Các con cũng đừng đau khổ, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Từ nhỏ tính cách em hai đứa mạnh mẽ, cũng lo lắng cho mấy đứa lắm. Người mà lo lắng duy nhất chính là cha của các con.”

Ôn Tẫn Nhiễm nắm tay , trong lòng khổ sở chết, nhưng vẫn cố nặn một nụ : “Mẹ, con cũng   ở trong lòng , chúng con cộng cũng quan trọng bằng một cha.”

Đồng Tuyết Lục một tiếng, mặt mũi tái nhợt: “Bệnh của cha con hai đứa các con cũng đấy. Mẹ lo rằng khi cha con sẽ phát bệnh, các con chú ý từng giờ từng phút thể và trạng thái tinh thần của ông .”

Nghe thấy ba chữ “ khi ”, Ôn Tẫn Nhiễm cũng nổi nữa: “Mẹ, chúng con . Mẹ đừng những lời như nữa, con khó chịu lắm.”

Đồng Yến Ngôn ở một bên cũng đỏ vành mắt, mũi cay cay: “Chúng con sẽ chăm sóc cha thật , nhưng cũng khỏe lên đó.”

Đồng Tuyết Lục đôi nam nữ, gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù nhà và bác sĩ chạy chữa hết sức, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn qua đời một tháng sinh bệnh.

Từ nhỏ đến lớn Ôn Tẫn Nhiễm ít khi . tang lễ của , cô đến mức gần như ngất .

Còn cả Tiêu Miên Miên cũng bệnh viện, suýt chút nữa thể dậy nổi.

Sau khi bệnh qua đời, mặc dù Đồng Yến Ngôn đau lòng, nhưng dù gì cũng là con trai trưởng trong nhà, lo liệu tang lễ, chú ý trạng thái của cha.

ngoài dự liệu của chính là Ôn Như Quy bình tĩnh.

Anh tự tham dự bộ tang lễ, yêu cầu tất cả thứ thập thập mỹ, nhưng mặt sự bi thương rõ ràng.

Rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến sợ hãi.

Sau tang lễ , hai em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm trực tiếp dọn về nhà ở cùng với cha.

Hôm đó là thất đầu của Đồng Tuyết Lục.

Đồng Yến Ngôn cảm thấy trong lòng hốt hoảng, vì thế bảo với em gái: “ là tối nay chúng ngủ chung với cha .’

Ôn Tẫn Nhiễm nghĩ một chút gật đầu: “Em luôn cảm thấy mấy hôm nay cha quá mức bình tĩnh.”

Mặc dù chuyện và suy luận rõ ràng, cũng xuất hiện bất kỳ ảo giác gì. mà chính vì như thế mới khiến cho lo lắng.

Tình yêu của cha đối với cực kỳ sâu đậm, bọn họ là rõ hơn bất kỳ ai hết.

Năm ở hải quân, khi cha cho rằng bọn họ xảy tai nạn xe cộ, lúc cả đều đổi, đó bỏ rơi bọn họ, trực tiếp ôm về khách sạn.

Hiện giờ qua đời, cha một chút bi thương nào, điều gì đó đúng.

Hai em vội vàng tới phòng ngủ của cha, gõ cửa : “Cha, chúng con thể ạ?”

Giọng trầm thấp và bình tĩnh của Ôn Như Quy vang lên từ bên trong: “Vào .”

Hai Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm tới, thấy cha ở mép giường, cầm trong tay một quyển sách.

Hai bốn mắt một cái, trong lòng đều chút phức tạp và khó chịu.

Ôn Tẫn Nhiễm nặn một nụ , tới bên cạnh ôm lấy cánh tay cha: “Cha, con bàn bạc với , hoa đào ở Neon country đang nở rộ, chi bằng chúng cùng ngắm hoa đào nhé?”

Ôn Như Quy vỗ vỗ cánh tay của cô con gái: “Hai đứa bọn con lòng, nhưng cha , các con cần lo lắng, cha chỉ đột nhiên xem ảnh của các con hồi còn trẻ mà thôi.”

Ôn Tẫn Nhiễm theo ánh mắt , : “Chẳng trách cư dân mạn đều là mỹ nhân năm tháng đánh bại nổi. xinh từ lúc trẻ tuổi cho đến khi già nua.”

Ánh mắt Ôn Như Quy tràn đầy cưng chiều: “Mẹ con vẫn luôn . Đáng tiếc hai đứa con chẳng ai giống cả, trông xinh bằng các con.”

Ôn Tẫn Nhiễm: “...”

Đồng Yến Ngôn: “...”

Quả nhiên bọn họ sinh cho đủ .

Thật thì hai em bọn họ đều trông , di truyền gen ưu tú của cha và . mà xin , những thứ cha của bọn họ thấy .

Trong mắt cha của bọn họ, đời xinh nhất chính là bọn họ.

Đồng Yến Ngôn cũng xuống một bên khác, ba hình nhớ quãng thời gian qua.

Bi thương, đồng thời cũng mang theo sự ấm áp.

Xem hình xong, thời gian cũng muộn. Đồng Yến Ngôn vội vàng bảo tối nay ngủ chung với cha , nhưng từ chối.

Cuối cùng còn cách nào khác, Đồng Yến Ngôn chỉ đành bảo cha đừng khóa trái cửa.

Ôn Như Quy đồng ý.

Sau khi hai em , Ôn Như Quy lấy một chiếc máy tính xách tay từ trong ngăn kéo , lấy một tấm hình từ bên trong .

Đó là tấm hình bọn họ chụp chung với đầu tiên.

Lúc dè dặt, suy nghĩ thật lâu mới với cô là một tấm hình của cô. Không ngờ khi tới tiệm chụp ảnh, cô đồng ý chụp chung với .

Ngày đó nhiếp ảnh gia bảo lưng cô, tay đặt chân ghế dựa của cô, lúc hồi hộp đến mức suýt bẻ gãy cả cái ghế/

Cô mặc chiếc đầm mày trắng “cực kỳ ”, vẻ cảm nhận sự căng thẳng của , cô đầu nhẹ với một tiếng.

Một tiếng tách, thời gian ngừng .

Nhiếp ảnh gia chụp trong chớp mắt đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-750-phien-ngoai-gia-dinh-nam-nu-chinh-4.html.]

Trong hình, mặt cô vui như yếp, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt, như múc một chung rượu.

Chung rượu khiến chìm đắm hơn nửa đời .

Ban đầu như , đến nay cũng như thế.

Đêm khuya, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của con trai.

Ôn Như Quy bọn họ yên tâm về , vì thế tắt đèn lên giường ngủ.

Trong giấc mơ, Ôn Như Quy tới một nơi tối tắm.

Ở một nơi xa, một luồng ánh sáng chiếu xuống. Anh sang, đó thấy Đồng Tuyết Lục ánh sáng đó.

Cô mặc bộ đầm màu trắng, hình dáng là đầu tiên khi gặp cô, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt linh động như nước trong.

Ánh mắt sáng lên, vội bước về phía cô.

Dường như Đồng Tuyết Lục cũng phát hiện , vội vàng phất phất tay với : “Về , Như Quy mau về , đây nơi mà nên tới .”

Anh vẫn dừng bước, kiên quyết về phía cô: “Chúng , vĩnh viễn ở chung với .”

Theo bước chân tiến tới, giống như đang xuyên qua máy thời gian . Sau khi tới mặt cô, biến thàng dáng vẻ khi hai mươi lăm tuổi.

Mày kiếm mắt sáng, dáng cao ngất, đôi mắt khiến kinh ngạc.

Đồng Tuyết Lục thở dài : “Anh vội gì thế? Em thể chờ , hãy sống cho trọn vẹn mấy năm nữa, chúng thể gặp ở thiên đường ?”

Ôn Như Quy cầm tay vô, giọng trầm xuống: “Anh thể bỏ em .”

Đồng Tuyết Lục giận một cái, mười ngón tay của hai giao , về phía xa xa, cuối cùng biến mất trong một mảnh trắng xóa.

**

Ngày hôm , Đồng Yến Ngôn tỉnh dậy từ sáng sớm.

Anh lặng lẽ đẩy cửa phòng cha , đó thấy cha nhắm mắt giường, thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.

Cả đêm nay Ôn Tẫn Nhiễm ngủ ngon, tới nhỏ giọng : “Cha khỏe ?”

Đồng Yến Ngôn gật đầu: “Còn đang ngủ.”

Ôn Tẫn Nhiễm liếc một cái, hai liền ngoài.

Nấu ăn sáng ở bên ngoài, đang định chờ cha dậy ăn chung, nhưng mà hơn tám giờ mà trong phòng vẫn chẳng động tĩnh gì.

Hai nhất thời cảm thấy đúng, vội vàng phòng.

Lần xem bọn họ mới cha còn.

Dáng vẻ của ông an tường, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ giống như dang ngủ, ai ngờ cứ thế mà .

Ôn Tẫn Nhiễm thành nước mắt một nữa.

Cha ở, nhà ở.

Hôm nay , cha cũng , cô còn nhà nữa.

Đồng Yến Ngôn thấy ở bên cạnh cha để một tấm hình, cầm lên thử, là hình chụp chung của cha .

Chỉ là cho tới bây giờ từng thấy tấm hình .

Anh lật ngước tấm hình, chỉ thấy phía một hàng chữ: Sinh mệnh luân hồi, yêu cũng kiếp , kiếp chúng vẫn vợ chồng.

Thấy những lời , Đồng Yến Ngôn cũng nhịn nữa, nước mắt xoẹt cái rơi xuống.

Giống như Ôn Tẫn Nhiễm , cha dùng cả đời ở diễn tả câu thơ trong Kinh thi.

Lúc sinh tử khi cách biệt,

Chẳng bỏ lời quyết thệ .

Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

“Sống bên mãi đến hồi già nua”.

Mọi bất ngờ về sự của Ôn Như Quy. chỉ trong giấc mơ đau ốm, cộng thêm cũng tám mươi lăm tuổi.

Cũng coi như là hỉ tang.

Hai em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm cùng tang lễ, đó hợp táng cha chung một chỗ.

Sau khi tất cả bình thường trở , bọn họ dọn dẹp đồ đạc của cha thì phát hiện quyển nhật ký của cha.

Bọn họ cho rằng trong đó sẽ về nghiên cứu khoa học, ai ngờ tất cả bên trong đều là từng li từng tí về quá trình cha theo đuổi năm đó.

[Ngày 8 tháng 11 năm 1976, là đầu tiên gặp cô trong cuộc đời.]

[Cô thích ăn sườn xào chua ngọt, học sườn xào chua ngọt.]

[Nếu như cô mặc quần áo mới, khen cô xinh .]

Hai em thấy quyển nhật ký , rơi nước mắt một nữa.

Đồng Yến Ngôn sắp xếp quyển nhật ký, lấy một quyển sách .

Tên sách là: Tình yêu của cha .

Anh vốn chỉ định quyển sách coi như lưu niệm, ngờ tới bán ngoài chạy.

Mọi tình yêu của hai viện sĩ Ôn và vợ của Đồng Tuyết Lục cho cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng quyển sách chuyển thể thành phim.

Ngày phim chiếu mở màn, Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm dẫn nhà cùng tới xem.

Vân Chi

Khi thấy cặp diễn viên nam nữ trong phim, hai em đều một tiếng, mắt cũng đỏ lên.

Bọn họ tin tưởng sinh mạng luân hồi, yêu cũng kiếp .

Kiếp , bọn họ vẫn con của cha .

--- Toàn văn ---

Loading...