Văn phòng tan tầm, đèn neon ngoài phố rọi bóng xuống những tòa nhà kính.  thu dọn đồ thì điện thoại vang lên, một tin nhắn:
Vy: “Chị Du, em   chuyện riêng. Ở quán cà phê tầng trệt. Được ?”
  màn hình, khóe môi cong lên. Cô  cuối cùng cũng  kìm  nữa.
 
Quán cà phê vắng , ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt trang điểm tinh tế của Ngụy Vy. Khác với vẻ yếu đuối  khi, hôm nay cô  mặc váy body đen, môi đỏ rực.
Cô  nhấp một ngụm latte, giọng trầm hẳn:
“Chị Du, chị thông minh thật đấy.  chị  nghĩ   tàn nhẫn quá ?”
 ngả   ghế, bình thản:
“Tàn nhẫn?  chỉ đưa sự thật  ánh sáng. Nếu cô  ,  lấy   bằng chứng?”
Vy siết chặt ly cà phê,  lạnh:
“Chị tưởng đồng nghiệp tin chị hơn  ? Chị chỉ hơn em ở chỗ đến , ở gần  Vũ . Nếu    , liệu chị  giữ nổi vị trí  ?”
  thẳng  mắt cô :
“Ngụy Vy, cô nhầm . Vị trí     nhờ thực lực,   dựa  Khương Vũ. Người   năng lực mới cần diễn trò để tồn tại.”
 
Vy bật  khẩy, giọng sắc như dao:
“Chị   lắm.  đàn ông mà, ai chẳng thích phụ nữ dịu dàng,  quan tâm. Còn chị? Lúc nào cũng lạnh lùng,  dáng ‘chị cả’. Chị nghĩ đàn ông chịu nổi bao lâu?”
Câu   nhắm thẳng  chỗ yếu. Vy đang đánh  tình cảm của  với Khương Vũ.
  nổi giận, chỉ nhếch môi:
“, đàn ông  thể thích cái vẻ ngoài ngây thơ ban đầu.  lâu dài, họ sẽ phát hiện đó chỉ là mặt nạ. Mặt nạ  sẽ rơi. Và khi rơi… thì  hổ lắm.”
Ánh mắt Vy lóe lên tia căm hận. Cô  đặt ly xuống bàn, giọng hạ thấp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-hay-tra-dang/chuong-6-cuoc-doi-dau.html.]
“Chị đừng tưởng  thắng. Em  dễ bỏ cuộc . Một ngày nào đó, chính chị sẽ  đá  ngoài, còn em… sẽ là   cạnh  .”
 
 im lặng vài giây,  rút điện thoại, mở hình ảnh gửi sang cho cô .
Màn hình hiện lên – chính là đoạn video từ buổi họp, cảnh Vy lén copy tài liệu.
Vy thoáng biến sắc.
 thản nhiên:
“Cô  đúng. Đàn ông  thể  mê hoặc bởi một ‘tách  xanh’ ngọt ngào.  khi   phát hiện trong đó  thuốc độc, cô nghĩ họ còn dám uống  hai ?”
Từng lời  , như vả thẳng  mặt cô .
Vy cắn môi, móng tay bấm  da thịt, bàn tay run nhẹ.
Không khí căng như dây đàn.
Cuối cùng, cô  nở nụ  méo mó,  dậy:
“Được, chị Du. Chúng  cứ chờ xem. Trận … còn lâu mới kết thúc.”
Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp  nền gạch, xa dần.
  , nhấp ngụm cà phê  nguội, trong lòng  một gợn sóng.
Trở về nhà,  mở laptop, thêm một dòng mới trong thư mục “Trà Xanh”:
Ngày 2/11, quán cà phê. Ngụy Vy bỏ mặt nạ, công khai tuyên chiến.
Lời đe dọa: “Một ngày nào đó, chị sẽ  đá  ngoài, còn em sẽ là   cạnh  .”
 gõ xong, tựa   ghế.
Bóng tối trong phòng kéo dài, im lặng chỉ còn tiếng gõ bàn phím  vang vọng trong đầu.
@thichancommem
Ngụy Vy nghĩ đây là cuộc chơi.  với , đây là một trận chiến, và   bao giờ thua  chiến trường của .