Tết cận kề, phố nhỏ nơi Tiểu Mai thuê trọ bỗng trở nên ầm ĩ: tiếng cưa cắt sắt của hàng sửa xe, tiếng loa thuê báo "bánh chưng xanh, giò nạc giò chả", tiếng trẻ con  đòi bố  mua pháo hoa giấy. Cô  về quê— cô bảo "con về thì vui, nhưng vé máy bay đắt quá, tiết kiệm  mà sắm xe đạp điện cho năm "—nên cô quyết định ở  thành phố, tận hưởng kỳ nghỉ dài đầu tiên  cần lo chọn quà cho "gia đình tương lai"  tan vỡ.
Buổi chiều ba mươi Tết, cô dậy sớm, gói bánh bao. Không  loại bánh bao xá xíu "dằn mặt" nữa, mà là bánh bao nhân khoai môn, ngọt thanh, ruột tím nhạt—món  cô   khi còn nhỏ. Cô đổ bột, nhào nặn, để men nở,   cạnh cửa sổ xem sương mù lướt qua mặt hồ nhỏ  nhà. Không khí lạnh buốt, nhưng bên trong bếp  ấm như lò gốm. Cô tự nhủ: "Năm nay  còn ai cắn trộm bánh bao của  nữa."
Bảy giờ sáng, bánh  chín, cô mở nắp nồi,  nước bốc lên  kính mờ .  lúc đó, điện thoại rung. Một tin nhắn WeChat từ  lạ—nhưng avatar  quen: bức ảnh cát tường xanh pastel chụp ngược sáng, tựa đầu  vai một bàn tay đeo đồng hồ Tissot. Lâm Nhược Nhược. Nội dung ngắn gọn:
—Tiểu Mai, em  thể gặp chị một  ? Em đang ở quán cà phê Cóc, gần chợ Đồng Xanh. Một .
Tiểu Mai nhíu mày. Cô   .  cái tên "một "  như mồi câu, khiến cô tò mò: kẻ luôn cần khán giả bỗng chọn sân khấu trống? Cô  nồi bánh bao còn bốc ,   chậu quất ban-công đang rung rinh  gió. Cô trả lời:
—Mười lăm phút nữa.
Cô  trang điểm, chỉ thoa son dưỡng, mặc áo khoác bông màu rêu, xỏ đôi ủng cao su—tiện  chợ, tiện đá bùn đất mùa xuân. Khi đến nơi, Nhược Nhược   sẵn bàn góc,  mặt là ly cà phê sữa đá,  uống, chỉ khuấy đều thìa nhựa. Mắt cô  thâm quầng, son môi bong vài điểm, khác hẳn với hình ảnh "bánh bao  yêu thương" ngày nào.
Tiểu Mai  xuống,  gọi nước, chỉ mở lời:
—Có chuyện gì?
Nhược Nhược cắn môi, giọng nhỏ hơn cả tiếng nhạc Jazz phát trong quán:
—Em...  xin  chị. Vì  xen .
Tiểu Mai bật  nhẹ,  giận, chỉ thấy buồn :
—Cô  xen , cô chỉ đến đúng lúc   rời bàn. Không  cô cũng   khác thôi.
Nhược Nhược lắc đầu, nước mắt tròn vo:
—Không  . Em tưởng  thắng, nhưng...   vẫn  WeChat chị mỗi đêm. Anh  lén lưu ảnh chị về máy. Em hỏi thì   bảo "chỉ tiếc nuối", nhưng tiếc nuối kiểu đó... em chịu  nổi.
Cô nghẹn ngào, khuôn mặt—vốn  mạng xã hội tô vẽ thành "ngây thơ thuần khiết"—giờ nhòe mascara, trông thật hơn bao giờ hết. Tiểu Mai  cô, bỗng thấy  từng  cũng kiểu : vì một tin nhắn  trả lời, vì một ảnh like  thuộc về . Cô rút khăn giấy, đưa qua:
—Lau . Không nên để son lem lên ly, chủ quán dễ... tính tiền thêm.
Nhược Nhược cầm khăn, nức nở:
—Em  dám về quê với  . Ba    vẫn nhắc chị. Họ còn lưu  chị, mỗi  gọi video đều hỏi "con Mai ?". Em cảm thấy ... chỉ là khách mời  tên trong chuyện của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-mau-tranh-ra/chuong-5-tet-lanh-banh-bao-am-va-co-gai-tung-la-tra.html.]
Tiểu Mai thở dài,   cửa kính: ngoài  mưa phùn  bắt đầu, lất phất như bụi bóng. Cô từng nghĩ nếu gặp  " xanh" giữa đời thực, cô sẽ dằn mặt, sẽ hất nước, sẽ  tất cả những gì một "nữ chính" phim ngôn tình  quyền .  giờ đây,  mặt cô chỉ là một cô gái trẻ, sợ cô đơn, sợ  so sánh, sợ... chính .
Cô lên tiếng, giọng nhẹ hơn cả mưa:
—Cô  cần xin  . Cô cần xin  chính . Vì  để  khác định giá  bằng... một ống hút xanh.
Nhược Nhược ngẩng lên, mắt ươn ướt:
—Vậy... chị  còn yêu   ?
Tiểu Mai mỉm ,  thật,  cần filter:
— yêu... bản   bây giờ. Còn  ? Anh  chỉ là... một đoạn quảng cáo dài quá,   bỏ qua.
Cô  dậy, vỗ vai Nhược Nhược:
—Về . Nếu còn mệt, hãy ngủ một giấc. Năm mới , đừng ôm quá khứ của  khác để   lạnh.
Nói xong, cô bước  khỏi quán,   đầu. Mưa  nặng hạt, cô mở ô,  bộ về nhà, tay  xách hộp bánh bao còn nóng hổi—cô  nhờ bác chủ quán giữ hộ. Trên đường, cô mở WeChat, up ảnh cái hộp giấy bốc , caption:
—Bánh bao nóng, lòng  lạnh. Tết , chỉ cần   cũng đủ ấm.
Không đầy mười phút, bình luận rần rần:
—"Chúc cô gái bánh bao đón Tết vui vẻ!"
—"Trà xanh  nguội, cà phê cũng nên nghỉ ngơi. Happy Lunar!"
Và một tin nhắn riêng từ Nhược Nhược, chỉ  bốn chữ:
—Em... cảm ơn chị.
@thichancommem
Tiểu Mai  trả lời, cô chỉ gửi sticker bánh bao ,  tắt máy. Về đến nhà, cô bật nhạc xuân, trải khăn tết đỏ lên bàn, xếp bánh bao  đĩa, rót một ly  nóng. Ngoài cửa, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô chỉ còn hương bánh ngọt dịu và tiếng pháo bông xa xôi. Cô  chậu quất, thầm :
—Năm nay,   cần ai gọi tên trong điện thoại để   đang  nhớ. Ta nhớ , là đủ.