Trà Xanh Vượt Tiểu Thuyết - Chương 181: Chúng ta là anh em ruột, trong người chảy cùng một dòng máu

Cập nhật lúc: 2025-10-05 22:21:14
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe câu “hổ sa đồng bằng ch.ó khinh” liền thật sự tưởng rằng Văn Nghiên là kẻ để mặc c.h.é.m giết.

Những tên ngu mắt từ đến nay chỉ xứng đáng pháo hôi.

Tâm trạng phá hỏng, Văn Nghiên chẳng còn hứng thú ở buổi tiệc rượu, chuẩn rời .

Một bên, Vương Hạo – mất mặt – sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt ly champagne.

Việc từng Văn Nghiên nhục luôn là cái gai trong lòng , vẫn luôn mong một ngày thể nhổ cái gai đó đ.â.m ngược tim Văn Nghiên. Khó khăn lắm mới đợi cơ hội .

Hắn chân của Văn Việt lành, trở Văn thị còn Văn Nghiên thì rời khỏi công ty.

Một cái bánh to chỉ chừng , một nuốt trọn vẫn hơn là chia đôi.

Bên ngoài tuy rằng Văn Nghiên “tự nguyện từ chức” rời khỏi Văn thị nhưng đang yên đang lành sớm mà đúng lúc Văn Việt khỏi bệnh mới rời ? Làm gì chuyện trùng hợp như – chẳng qua là tranh giành gia sản thất bại, đá khỏi nhà mà thôi.

Tranh quyền đoạt vị trong hào môn, chuyện như thấy nhiều cũng chẳng còn lạ.

Đám bạn bợ đỡ xem náo nhiệt cùng Vương Hạo thấy tình hình như liền đồng loạt ghé tai bàn tán.

“Cho dù của gia tộc Wallenberg thì , chẳng cũng chỉ là con ch.ó hoang đuổi khỏi nhà thôi ?” – Vương Hạo lạnh giọng .

“Chó hoang?” – một tiếng lạnh vang lên.

Văn Nghiên, đang định rời khỏi thì chân bước khựng , theo âm thanh mà sang.

Không xa, Văn Việt cầm ly rượu bước tới, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm Vương Hạo đang ghế sofa: “Câu của , lặp nữa xem?”

Vương Hạo cứ tưởng đang “thừa nước đục thả câu”, nhưng khi gặp Văn Việt – từ nhỏ cha dặn dặn đắc tội – thì lập tức hoảng hốt bật dậy khỏi sofa. Văn Việt đè tay lên vai ép xuống .

“Ngồi xuống.” Văn Việt liếc mắt quét qua đám bạn bè phù phiếm một cái, giọng tuy lớn nhưng ánh mắt sắc lạnh, mang theo áp lực cực mạnh: “Ở nơi như thế mà cũng gặp mấy , đúng là hiếm . Thấy mấy tán gẫu vui vẻ lắm, đang gì thế? Kể với.”

Mấy tên bạn bè liếc , ai dám lên tiếng.

Trong lòng thì thấp thỏm yên mà suy đoán: Không Văn Nghiên đuổi khỏi nhà họ Văn, trở thành ch.ó hoang ? Hai em họ Văn tranh giành gia sản mà trở mặt thành thù cơ mà? Sao giờ Văn Việt như đang bênh vực em trai?

“Sao nữa?”

Vương Hạo kẻ ngốc, hiểu ngay là đá trúng tấm sắt. Sắc mặt đổi liên tục, hít sâu một , về phía Văn Việt: “Tổng giám đốc Văn, xin , tối nay là lỡ lời. tự phạt một ly!”

Nói , ngửa đầu uống cạn ly champagne trong tay.

Văn Việt lạnh lùng uống xong, “Một ly? Đủ ?”

Văn Việt giơ tay hiệu, một phục vụ bưng khay rượu bước đến, khay bảy tám ly cao, bên trong là loại rượu trong suốt, mỗi ly rót chừng nửa.

Vương Hạo rõ chuyện hôm nay thể chỉ một ly là xong, c.ắ.n răng cầm lấy một ly thử nhấp một ngụm, rượu chạm miệng, sắc mặt lập tức biến đổi: “Đây là… rượu trắng?”

Văn Việt mặt biểu cảm, chằm chằm .

Vương Hạo c.ắ.n răng ngửa cổ uống cạn.

Rượu trắng nồng độ cao như thiêu như đốt, rát cả cổ họng khiến ho sặc sụa ngừng.

Vừa uống xong một ly, đặt ngay ly thứ hai mặt .

“Uống tiếp.”

Không còn cách nào khác, Vương Hạo đành c.ắ.n răng tiếp tục uống, nhưng đến ly thứ tư thì cổ họng như đốt cháy, ly thứ năm thế nào cũng nuốt nổi nữa.

Văn Việt liếc đám bạn bè một cái, “Vương Hạo uống nữa, các uống ?”

Đám vốn dĩ chỉ là bè phái bợ đỡ, miễn an thì ai quan tâm sống c.h.ế.t của Vương Hạo. Không chút do dự, họ lập tức cầm rượu, giữ lấy miệng Vương Hạo mà ép uống từng ly từng ly một. Khi rượu cuối cùng đổ xong, Vương Hạo vật sofa, say mèm bất tỉnh nhân sự.

Văn Việt lạnh lùng khẩy đầu về phía Văn Nghiên – nãy giờ chỉ một bên im lặng quan sát: “Về nhà.”

Văn Nghiên gì, cùng Văn Việt rời khỏi phòng tiệc.

Tối nay Văn Nghiên uống rượu, mang theo tài xế, đang chuẩn gọi xe dịch vụ thì Văn Việt liếc điện thoại trong tay , đưa tay lấy luôn hiệu cho tài xế đỗ xe tới.

Tài xế lái xe tới mặt hai , bước xuống mở cửa xe, Văn Việt , thấy Văn Nghiên vẫn yên ngoài xe thì nhướng mày: “Sao? Muốn mở cửa xe cho ? Cũng .”

Văn Việt xuống xe, vòng qua mở cửa bên , Văn Nghiên, “Lên xe.”

Văn Nghiên rằng, cúi đúng chỗ khi nãy Văn Việt .

Tài xế cầm cửa xe bên cạnh lúng túng Văn Việt.

Văn Việt theo bóng lưng thản nhiên lên xe của Văn Nghiên, sững trong chốc lát bật khẽ, đó cũng chui xe.

Hai xe, tài xế lập tức nâng tấm chắn giữa hàng ghế lên.

Xe khởi hành.

Văn Nghiên đưa tay , “Điện thoại.”

Văn Việt đưa điện thoại, “Người nhà Wallenberg mời cũng từ chối, ? Có dự định khác?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-vuot-tieu-thuyet/chuong-181-chung-ta-la-anh-em-ruot-trong-nguoi-chay-cung-mot-dong-mau.html.]

“Gia tộc Kevin liên quan quá rộng, chủ yếu kinh doanh ở nước ngoài, em cần thiết nhận lời. Còn về dự định thì…” – Văn Nghiên tiếp.

Văn Việt hiểu cố ý dừng , cũng hỏi thêm, chỉ : “Với năng lực và các mối quan hệ của , lo cho tương lai của . bất kể gì, như thế nào, nếu vấn đề gì cứ đến tìm . Chúng em ruột, giúp là chuyện đương nhiên.”

Văn Nghiên đáp mà chuyển chủ đề, hỏi: “Sao đến buổi tiệc tối nay?”

“Ban đầu định tham dự hội nghị đầu tư nhưng cuộc họp đột xuất nên đến muộn. Vừa vặn gặp mấy tên mắt mới phát hiện bây giờ tính khí thật.”

Đối với câu , Văn Nghiên đưa bình luận gì.

“Giỏi thật.” – Văn Việt khẩy.

Văn Nghiên nhíu mày: “Anh so đo với mấy tên thiếu gia đầu óc rỗng tuếch đó thì gọi là bản lĩnh ?”

Văn Việt liếc , “ bênh vực đấy. Không cảm ơn thì thôi còn châm chọc ?”

“Vốn dĩ em chẳng cần mặt.”

trai , mặt thì ai mặt? Chẳng lẽ để tin đồn nhà họ Văn bất hòa, em trở mặt tiếp tục lan truyền?”

Văn Nghiên trầm mặc lâu khẽ : “Nhà họ Văn bất hòa, em trở mặt vốn dĩ cũng tin đồn.”

“…” Văn Việt nghiêm giọng: “Cậu nữa xem.”

Văn Việt hơn Văn Nghiên năm tuổi. Khi còn nhỏ cha bận rộn công việc, thời gian chăm sóc cả hai, đóng vai lớn thế chính là Văn Việt.

Lúc nhỏ Văn Nghiên điềm đạm như bây giờ, nghịch ngợm cứng đầu, gia sư và giúp việc trong nhà đều trị , chỉ lời của Văn Việt là còn vài câu.

Dù hiện tại quan hệ phần xa cách nhưng sự uy nghiêm của cả vẫn còn tồn tại.

Văn Nghiên im lặng ngoài cửa sổ xe.

“Nếu phủ nhận tin đồn đó mặt ngoài thì tùy .”

Giọng điệu nhàn nhạt khiến sắc mặt Văn Việt trầm xuống, đưa tay giữ lấy gáy Văn Nghiên, nghiêm giọng : “Văn Nghiên, cho rõ. một nữa: chúng em ruột, trong chảy cùng một dòng máu, giữa chúng từng bất hòa, cũng sẽ bao giờ đối đầu . Nhà họ Văn phần của thì cũng phần của . Cậu đều ủng hộ. những lời như thêm nào nữa. Nghe rõ !”

Nhìn đôi mắt mang theo cơn giận của Văn Việt, Văn Nghiên đầu , chút mất tự nhiên.

Cảnh tượng khiến nhớ hồi nhỏ nghịch ngợm phạm , Văn Việt vẻ lớn giảng đạo lý cho .

Lần nào cũng , Văn Việt sẽ nắm lấy gáy , nhất định bắt một câu trả lời.

“Nói !”

“…Biết .” – Phiền thật.

Về đến nhà thì là đêm khuya.

Xuống xe xong, Văn Nghiên lầu hít thở một chút cho bớt mùi rượu mới lên nhà.

Vừa cửa, thấy Tống Vãn Huỳnh nghiêm túc ghế sofa chăm chú màn hình điện thoại, đến mức cửa mở bước mà cô cũng phát hiện.

Văn Nghiên giày, cởi áo khoác bước tới mặt cô: “Có chuyện gì ?”

Tống Vãn Huỳnh lúc mới hồn, ngẩng đầu : “Anh về ? Về lúc nào , em thấy gì cả?”

“Em chăm chú xem điện thoại như thế thì tiếng mở cửa. Đã xảy chuyện gì ?”

“Chuyện của chị Minh Vi đấy,” Tống Vãn Huỳnh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đầy phiền muộn , “Hai ngày nay chị Minh Vi nhận vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình. Bởi vì đạo diễn cảm thấy đóng nữ chính hiện tại đạt yêu cầu về diễn xuất lẫn hình tượng nên quyết định đổi vai. Rõ ràng là do đạo diễn quyết định, mà nữ chính đổ hết oán hận lên đầu chị Minh Vi. Vừa rời khỏi đoàn phim là thuê thủy quân với đội marketing để bôi nhọ chị . Anh xem mấy lời , khó đến mức nào! Gì mà kim chủ chống lưng? Gì mà ‘bồi ngủ’? Buồn nôn thật đấy! Nếu chị Minh Vi thật sự chỗ dựa thì chẳng để bọn họ bôi nhọ là bôi nhọ như !”

Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh hỏi: “Văn Nghiên, bao giờ cả mới công khai với chị Minh Vi ?”

“Anh cũng rõ lắm.”

“Anh cả thật là, cưới mà còn công khai phận, để chị Minh Vi một chiến đấu trong giới giải trí.”

Văn Nghiên trầm ngâm một lát : “Chắc cả cân nhắc riêng của .”

Tống Vãn Huỳnh cũng hiểu điều đó, theo cốt truyện trong tiểu thuyết, thời điểm hai công khai còn xa lắm.

điều khiến Tống Vãn Huỳnh bất ngờ là sáng hôm , tin đồn liên quan đến việc Minh Vi cướp vai xóa sạch sẽ, hành động nhanh gọn dứt khoát, thậm chí còn khiến lời đồn kim chủ càng thêm đáng tin.

Biết tin , phản ứng đầu tiên của Tống Vãn Huỳnh là gọi cho Minh Vi để hỏi cho rõ.

Minh Vi lúc đó đang ở đoàn phim phim và nghiên cứu kịch bản. Chuyện mạng trợ lý sơ qua nhưng cô để tâm lắm.

Dù gì thì ở giới giải trí, chuyện bôi nhọ vô cớ hiếm, huống chi cô còn “giành” vai của Ân Nguyệt Tuyết, trả đũa cũng là chuyện bình thường.

Đã do Minh Vi tự xử lý, Tống Vãn Huỳnh nghĩ nghĩ , cuối cùng chỉ thể nghi ngờ Văn Việt — nhưng câu trả lời của còn gọn hơn cả lời đồn: “Không .”

Hai chữ “ đ.á.n.h thức bản tính hóng chuyện mãnh liệt trong Tống Vãn Huỳnh.

Nếu chị Minh Vi, cũng chẳng cả, thì là ai âm thầm giúp chị dọn đường đây?

Nhìn dòng chữ “Không ” mà Văn Việt gửi đến màn hình, Tống Vãn Huỳnh nén trái tim đang hưng phấn vì drama, nhanh chóng gõ chữ:

“Anh cả, nhanh công khai là chị Minh Vi theo đuổi mới đó nha!”

 

Loading...