Lớp da   thối rữa, nhưng ngũ quan của    quen thuộc đến lạ.
“Rốt cuộc  là ai?”
Người áo đen   gì, gầm nhẹ một tiếng  nhảy lên  huấn luyện viên Vương.
Rơm rạ sắp cháy hết, trong ánh lửa chỉ còn  một bộ xương trắng hếu.
Hắn  dốc hết sức ôm chặt lấy huấn luyện viên Vương.
Răng nghiến chặt lấy cổ .
  màng nhiều như ,   chạy  khỏi màn sương mù dày đặc …
7
 nhanh chóng đuổi kịp hai đứa trẻ, nắm lấy tay chúng và  trở  chân núi.
Khu trại ban đầu đèn đóm sáng trưng,  mà  biến thành một khu trường học cũ hoang tàn.
Ký túc xá đổ nát, sân thể dục cũng đầy cỏ dại.
Sân bóng rổ  bằng xi măng  đổ đầy sơn đỏ, tạo thành một phù chú kỳ lạ.
Dưới chiếc vành rổ  gỉ sét treo lủng lẳng một đoạn gì đó, trông như một bộ xương  treo cổ,  ngừng rên rỉ khàn đặc trong gió.
Vali hành lý chúng  mang theo đang ở  cột bóng rổ...
“Mẹ ơi, ở đây   biến thành thế  ...?”
“Dì ơi, con đau quá...”
Con gái  và Khả Khả cùng lúc nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 cúi xuống xem xét vết thương của Khả Khả.
Máu ở khóe môi  đông , nhưng môi con bé sưng vù lên.
Ghim dập gần như  ghim sâu  thịt.
Khả Khả chảy nước mắt,  lắp bắp  rõ ràng: “Dì ơi, con đau thật... dì  thể giúp con lấy ghim dập   ?”
Trong vali của  thì  túi sơ cứu, nhưng...
   đoạn vật thể đang lắc lư trong gió đó, cau mày.
Nghĩ đến những bộ phim kinh dị  từng   đây,  nhiều tình tiết kinh dị đều do nhân vật chính bất cẩn mà gây .
Rõ ràng chiếc vali là một cái bẫy, còn cái thứ treo  cột bóng rổ ,   thể là cái móc để bắt .
Mạnh Triều còn sống c.h.ế.t  rõ,   thể để xảy  bất trắc nữa.
“Xin  con, Khả Khả. Dì   dụng cụ, đợi trời sáng, dì sẽ nghĩ cách.”
 dẫn chúng tiếp tục  xuống núi, tìm một tảng đá  thể tạm thời ẩn nấp cho hai đứa trẻ nghỉ ngơi.
Mặc dù trời  oi  nóng, nhưng cả hai đều nép chặt  lòng , thỉnh thoảng giật  tỉnh giấc.
Giấc ngủ  cực kỳ  yên, còn   đói  mệt, nhưng   dám nhắm mắt chút nào.
Tay  nắm điện thoại, luôn chú ý đến cột sóng ở góc  bên .
Đã lâu  thấy dòng bình luận nào.
Là vì đêm khuya , những khán giả  cũng ngủ  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trai-he-cua-ac-ma/chuong-7.html.]
Cuối cùng, chúng    thấy ánh bình minh của ngày thứ hai.
Có ánh nắng, ngay cả những khu rừng xung quanh cũng trở nên bình thường hơn nhiều.
Phim kinh dị thường sẽ  chọn ban ngày để ma quỷ hoành hành, đúng ?
  hai đứa nhỏ đang gối đầu  đùi  vẫn  tỉnh, đột nhiên phát hiện, khuôn mặt lúc ngủ của chúng  giống hệt .
Tại  hai đứa trẻ  hề  quan hệ huyết thống  trông giống  đến ?
 suy nghĩ về vấn đề .
Mắt  đột nhiên liếc qua,  thấy tấm ảnh lộ  từ túi Khả Khả.
Không chắc   tối qua ánh sáng yếu quá,   nhầm .
Khi định thần , ngón tay   kẹp chặt một góc tấm ảnh đó.
Khả Khả lúc  mở mắt,  chằm chằm  .
 dứt khoát hỏi thẳng con bé: “Khả Khả,  đàn ông trong ảnh  là ai của con ?”
Khả Khả sững  một chút,  lấy tấm ảnh  đưa cho .
“Là bố của con.  mà từ khi sinh  con   gặp bố . Mẹ  bố con  chết...”
“Bố con tên là gì?”
“Hứa Quân.”
“‘Quân’ nào?” Giọng   chút run rẩy.
“‘Quân’ trong quân tử. Chồng , tên là Hứa Quân.” Một giọng nữ đột nhiên vang lên  lưng ,  theo bản năng ôm chặt hai đứa trẻ  lòng.
Hóa  là Mạnh Triều.
Cô   lưng  với , tóc xõa tung, dính đầy bùn đất và mạng nhện.
Bộ đồ thể thao   rách nát tả tơi, dính đầy những vệt bẩn màu nâu sẫm.
“Mạnh Triều? May quá, cô  . Khoan , chân cô   ?”
 chú ý thấy móng tay và móng chân cô  đầy bùn, chân trái  vặn vẹo ở một hướng  bình thường, rõ ràng là  gãy xương.
“  .” Giọng cô  khàn đặc, cổ họng như  ai rắc một nắm sỏi.
“Xin , con bé Khả Khả  thương một chút.”
“Vết thương nhỏ , chẳng là gì cả. Chưa chết... thì vẫn còn hy vọng...” Tay Mạnh Triều đột nhiên cong ngược  , cho  xem chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô .
Trên màn hình hiển thị đầy vạch sóng, hơn nữa cô   mới gọi  xe qua ứng dụng gọi xe cách đây năm phút.
Thấy tài xế đang đến,  suýt nữa  nhịn  mà bật .
“Mẹ ơi, chúng   thể về nhà   ?” Bắc Bắc dụi dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi.
 hôn lên trán con bé: “Ừm, chúng  sắp về nhà .”
“Tuyệt quá! Con  bao giờ  tham gia trại hè gì nữa, con nhớ bố quá. Về nhà con sẽ bắt bố hát cùng con,  truyện tranh...”
“Bố em sẽ hát cùng em ?” Khả Khả ghé sát mặt  Bắc Bắc, hai tay nắm chặt cánh tay con bé.
“ . Bố em là ca sĩ, bố còn  chơi ghi- và piano nữa!”
“Bố em... tên là gì?” Khả Khả đột nhiên bật , khóe môi kéo  một độ cong lớn.
Bắc Bắc sợ hãi chỉ  miệng Khả Khả: "Môi của chị, môi của chị nứt ..."