Tạ Thịnh c.h.ế.t  thảm. Của quý  cắt đứt, trái tim cũng  moi  một cách tàn nhẫn. Khi kiếm của Dung Trần chỉ  , trái tim của Tạ Thịnh vẫn còn đập trong tay .
Ta  hề hoảng sợ, chỉ im lặng  .
Khóe mắt  ửng đỏ, vẻ mặt đầy sự  đành lòng: “Đào Cơ, nếu nàng  mang tội g.i.ế.c ,  nhất định sẽ   tổn thương nàng.  nàng  g.i.ế.c nhiều  vô tội như ,  thật sự  thể trơ mắt  nàng tiếp tục  hại  khác.”
“Đào Cơ, xin  nàng!” Mũi kiếm tiến thêm một tấc, m.á.u tươi chảy  từ cổ .
Kiếm của Dung Trần đang run rẩy. Ta  , trong mắt dâng lên một tầng nước.
Ta khẽ vuốt ve bụng : “Dung Trần,  đáng chết, nhưng đứa con trong bụng  là vô tội. Ta cam tâm tình nguyện c.h.ế.t  kiếm của ngươi, nhưng liệu ngươi  thể đợi một chút, đợi  sinh con xong,  hãy g.i.ế.c ,  ?”
Kiếm của Dung Trần run lên bần bật. Cuối cùng, phịch một tiếng, kiếm rơi xuống đất.
Dung Trần giơ tay, phong ấn tất cả yêu lực   . Hắn mím môi: “Đào Cơ,   thể đợi nàng sinh con.  trong thời gian , nàng    hại  khác nữa.”
Ta  khổ: “Ta  là một phàm nhân tay  tấc sắt,    thể hại   nữa? Hơn nữa, Dung Trần,  hại những  đó, đều là vì  nỗi khổ riêng.”
Dung Trần  lưng ,    nữa. Hắn  quan tâm đến nỗi khổ riêng gì,  chỉ , hại , trời  dung đất  tha.
Ta  giải thích nhiều với Dung Trần. Chẳng bao lâu,  sẽ hiểu nỗi khổ mà   .
Đến lúc đó,  còn  thể nhẫn tâm  tay với  ?
Dung Trần, ngươi  quá đề cao bản  . Và cũng  quá coi thường .
Ta là một con Hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, phong tình vạn chủng  mà.
16.
Ngày tháng trôi qua  nhanh. Bụng  ngày một lớn dần.
Tạ Trường Ngâm và cha  cãi  ngày càng thường xuyên hơn.
Tạ Trường Ngâm hình như thật sự  thích . Hắn lén lút chuyển tài sản của Tạ gia,  dẫn  trốn .
Hắn luôn dịu dàng vuốt ve đôi mắt và lông mày của , nụ  tràn đầy tình cảm: “Đào Cơ, nàng từng   ngắm sa mạc ở phương Bắc, núi non hùng vĩ ở Lĩnh Nam, và biển cả vô tận ở nơi xa. Sau ,  sẽ đưa nàng  xem tất cả những cảnh  mà nàng . Rồi chúng  sẽ  thật nhiều con cái,  một gia đình hạnh phúc,  ?”
Hắn tỉ mỉ kể về cuộc sống lý tưởng mà  khao khát. Ta luôn nép  lòng , đôi mắt cong cong, : "Được."
Trạm Én Đêm
Nhìn luồng hắc khí  ngừng lượn lờ  trán ,  mỉm . Tạ Trường Ngâm, e rằng ngươi sẽ  bao giờ   cuộc sống mà ngươi mong  nữa.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước, ánh mắt  xuyên qua khung cửa sổ. Dưới bóng cây lốm đốm, Dung Trần trong bộ bạch y, đang lặng lẽ  .
Ánh mắt  và  chạm ,   giật   đầu , vội vàng rời khỏi. Bước chân   chút luống cuống.
Ta , Dung Trần vốn  vướng bụi trần,  động phàm tâm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tram-xuong-cot/chap-7.html.]
17.
Cùng với cái bụng của  ngày càng lớn, Dung Trần dường như cũng bận rộn hơn.
Rõ ràng, Tạ phủ   còn ai c.h.ế.t nữa. Vậy mà Dung Trần luôn  sớm về muộn, vẻ mặt mệt mỏi. Cũng   rốt cuộc  đang bận rộn chuyện gì.
Tạ Trường Ngâm cũng  bận, bận rộn đưa  .
Tạ gia chủ cũng bận, bận rộn biến  thành trâm cài bằng xương.
Vì ,  ai chú ý đến ,  thường xuyên lảng vảng quanh từ đường Tạ gia.
Ngày tháng cứ thế trôi  trong sự tẻ nhạt, cho đến một ngày, mí mắt  giật liên hồi, một dự cảm bất an mãnh liệt ập đến. Cùng với lúc  uống cạn chén canh bổ,  vỡ chiếc chén sứ xanh trắng.
Ta , Tạ gia chủ   tay .
Tạ gia chủ  hạ độc .
Ta   mặt đất, đau đến   run rẩy. Bụng quặn thắt, giống như  một vạn cây kim đ.â.m xuyên.
Tiểu nha  hầu hạ  chỉ lạnh lùng  , giống như đang  một con cá sắp chết.
Tạ Trường Ngâm   điều  từ , Dung Trần cũng như  thứ gì đó cầm chân, vẫn  trở về. Ta   Dung Trần phong ấn yêu lực, bây giờ chỉ là một phàm nhân tay  tấc sắt.
Không ai cứu  .
Đau đớn ròng rã ba canh giờ, cơn đau nhói ở bụng mới biến mất. Theo  đó, là một cực hình tàn khốc hơn.
Tạ gia chủ sai  đưa  đến từ đường, trói  . Vị Y phủ (tương tự Đao phủ) tóc bạc phơ giơ con d.a.o găm trong tay lên,  chút do dự đ.â.m  bụng .
"A!" Ta đau đớn gào lên. Bụng    rạch một vết thật lớn.
Hắn mặc kệ nỗi đau của , tàn nhẫn m.ổ b.ụ.n.g , lấy đứa con trong bụng . Máu chảy đầm đìa,  đau đến mức  còn sức để .
Tỷ tỷ, hóa  lúc đó tỷ cũng đau đớn như  ?
Đứa con còn sống trong bụng   Tạ gia chủ ném cho Linh Xà. Tiếng  của đứa bé  cất lên,  đột ngột im bặt.
Đứa trẻ nhỏ bé, trong vòng vài giây   Linh Xà nuốt chửng.
Dù    tình cảm với Tạ Trường Ngâm, nhưng đối diện với đứa con do chính  sinh ,  vẫn cảm thấy đau lòng. Khóe mắt cay xè, nhưng   thể rơi lệ.
Ta quá đau đớn, vết thương  bụng   khâu , cứ thế mở rộng. Trong mắt  tràn ngập sự thù hận.
Tạ gia chủ đùa nghịch chiếc búa bạc trong mâm, mỉm : "Hừ,   thành trâm cài bằng xương, phù hộ cho con cháu Tạ gia, đó là phúc khí của ngươi."
Hắn  những lời đường hoàng như . Ta phỉ nhổ  mặt  một cái: "Ha ha, phúc khí? Phúc khí  cho ngươi, ngươi   ?"
Tạ gia chủ tức giận,  cầm một chiếc búa bạc lên, nện mạnh  đầu .