Ta mỉm , giọng lạnh dần:
“Thực  chẳng qua là do   dám tự ý quyết định, nên mới  đồng ý. Nào ngờ chỉ vì  mà Hứa tiểu thư  đến đáng thương, khiến  và thế tử đều tranh   nàng  mặt.”
“Nay thế cũng , cây trâm  xin để   quyền quyết định. Huynh  tặng cho ai, thì cứ tặng .”
Nói ,  đặt trâm ngọc lên bàn, nhẹ như .
Hứa Nhược Vi khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Trên trâm là đông châu và bảo thạch quý hiếm, giá trị liên thành — ngay từ cái  đầu tiên, nàng   say mê  rời mắt.
Chỉ cần rơi vài giọt nước mắt  mặt  trưởng và Chu Dật Hành, chỉ cần vài lời nũng nịu yếu mềm, nàng   khiến hai nam nhân  quên hết  trái.
Họ vì nàng mà nổi giận, mà trách mắng , mà hạ thấp danh dự Trì gia chỉ để dỗ một nụ .
Giờ đây, cây trâm  bày ngay  mặt, chỉ chờ một lời của Trì Ngọc Lâm — là  thể đường hoàng rơi  tay nàng, như bao thứ khác mà nàng từng đoạt  từ .
“Hoang đường!”
Tiếng quát giận dữ vang lên, một vị tộc lão đập mạnh tay lên bàn.
“Trì Ngọc Lâm! Ngươi là ca ca của Nhược Lam,   thể   chuyện như thế?”
“Cây trâm  là vật tổ truyền, là tín vật của dòng chính nữ, chẳng lẽ là món đồ  thể tặng cho ai tùy hứng ?”
“Ngươi dám để   ruột của  nhường trâm cho kẻ ngoài, ngươi coi gia pháp, tổ huấn của Trì gia là gì hả?”
“Gia pháp, tổ huấn ngươi học hết  bụng ch.ó  ?”
“Gia quy nhà họ Trì ngươi học   mất !”
Một vị tộc lão nghiêm giọng:
“Mau tới từ đường quỳ mà   tổ huấn !”
Trì Ngọc Lâm vội quỳ xuống, cúi đầu biện giải:
“Tộc trưởng,    ! Ngọc Lâm   là cây trâm …”
Tiếng quát nối tiếp tiếng quát, từng lời như búa giáng thẳng xuống, khiến sắc mặt Trì Ngọc Lâm trắng bệch.
Còn Hứa Nhược Vi, gương mặt vốn ngấn lệ, nay trắng bệch  vì kinh hãi.
Ta khẽ cong môi,  hai   mặt — một biểu  giả vờ yếu đuối, một  trưởng mù quáng thiên vị.
Trong lòng chỉ còn  một nụ  lạnh lẽo.
Trò  hôm nay, e rằng từ đây sẽ đổi vai .
Rồi lập tức ngẩng đầu  , trong mắt đầy giận dữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phi/chuong-2-cay-tram-va-toc-huan.html.]
“Nhược Lam,  cố ý  ? Muội  cây trâm quan trọng, cố để  lầm, cố tình khiến   mặt vì Nhược Vi, để   trách phạt?”
“Sao   tâm cơ sâu như ? Sao  thành  thế ? Muội khiến ca ca thất vọng quá .”
“Huynh vẫn nghĩ  là cô nương hiểu chuyện,  ngờ   thành  như thế.”
Ta  , giọng lạnh như sương đọng  trâm ngọc:
“Ta là  thế nào? Không chịu nhường đồ cho Hứa Nhược Vi thì   là kiêu căng tùy hứng,  dọn viện cho nàng  thì là h.i.ế.p nàng  ?”
“Trong mắt ca ca,  chẳng  gì cả. Ta  từng dám hy vọng  sẽ bảo vệ . Chỉ là,    cũng   rõ ngọn ngành mà vội vàng  mặt  Nhược Vi — đó là  của  ?”
“Nếu  trách, chỉ trách  mệnh khổ, chẳng  nổi một  ca ca nào chịu vì  mà lên tiếng.”
Hứa Nhược Vi run rẩy quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, bước từng bước về phía :
“Nhược Lam, tỷ đừng giận nữa, đều là  của . Muội  nên mơ tưởng đến thứ vốn  thuộc về .”
Ta  lạnh, cắt ngang lời xin  yếu ớt :
nguyenhong
“ là  của ngươi. Nếu ngươi  luôn tham lam những thứ  thuộc về ,   gây  chuyện hôm nay?”
“Chẳng lẽ nhà họ Trì đối với ngươi còn  đủ  ? Cho ngươi ăn, cho ngươi mặc lụa là gấm vóc, ngươi   thêu  bằng các tiểu thư kinh thành, trong phủ lập tức mời thêu nương đến dạy riêng. Ngươi   học thơ, trong phủ liền mời  về dạy. Có gì là bạc đãi ngươi?”
“Thế mà ngươi vẫn  thấy đủ, vẫn  đoạt  thứ thuộc về .”
Trì Ngọc Lâm giận dữ  dậy:
“Chỉ là một cây trâm thôi! Muội   cho thì cần gì  ép  quá đáng, nắm chặt  buông, cứ thế dồn Nhược Vi?”
“Muội  là nữ nhi,  chỉ là kẻ nương nhờ trong phủ họ Trì, vốn   khổ . Muội là tỷ tỷ, lẽ  nên thương yêu,  chia sẻ  thứ với nó. Thế mà bây giờ thì ? Muội xem  , so đo từng chút một, bộ dạng nhỏ mọn đó, ca ca   cũng thấy chán.”
“Muội từ bao giờ  trở thành  đáng thất vọng như thế ?”
Tộc trưởng giận đến mức chống gậy mà run rẩy:
“Hay lắm, Trì Ngọc Lâm. Ngươi mắng Nhược Lam nhỏ mọn, đem cây trâm tượng trưng cho  phận của dòng đích họ Trì   nhẹ tênh — ngươi tưởng nhà họ Trì tồn tại trăm năm là nhờ  cái miệng khua môi múa mép của ngươi ?”
“Nếu tất cả con cháu đều như ngươi, họ Trì sớm  mục nát !”
Trì Ngọc Lâm ngẩng cổ đáp :
“Chẳng lẽ truyền thống của thế gia  đặt cả  một cây trâm ? Tộc trưởng cũng nên  xa một chút thì hơn.”
Hứa Nhược Vi vội ngăn  ,    van:
“Biểu ca, đừng vì Nhược Vi mà tranh cãi với các trưởng bối nữa. Muội  cần , cái gì cũng  cần…”
Chu Dật Hành  nàng  xót xa đến rơi nước mắt:
“Nhược Vi ngốc, Nhược Lam từ nhỏ  sống trong nhung lụa, cái gì cũng . Muội mới là  thiệt thòi, mới là  cần  yêu thương. Muội  từng đòi hỏi điều gì,  mà xem kìa, Nhược Lam  từng nghĩ cho .”