Hứa Nhược Vi nép  lưng Chu Dật Hành, qua bờ vai  khẽ liếc  một cái, trong mắt là sự đắc ý  hề che giấu.
Cô nhi thì  chứ? Nàng vẫn  thể cướp hôn phu, cướp cả  trưởng của .
Ta đặt chén  xuống, giọng điềm nhiên:
“Vậy ? Ta bắt nạt nàng ư? Ta bắt nạt kiểu gì? Là nàng  mỗi   ngươi  ngang qua cổng phủ Tướng quân liền  lóc kể khổ? Hay là nàng  lén  ngoài thư phòng nơi  trưởng  sách để rơi nước mắt, khiến    trách  độc ác?”
Ta bật  lạnh:
“Biết  thật  nhỉ.  Hứa Nhược Vi, ngươi là  ở nhờ trong phủ  khác, ngày nào cũng , đến nỗi  sạch cả phúc khí của phủ Trấn QuốcTướng quân .”
Ta  sang  Trì Ngọc Lâm, ánh mắt lạnh như băng:
“Ta là đích nữ phủ Trấn QuốcTướng quân, nếu  bắt nạt ai,  cần gì  dùng trò mách lẻo khiến  khác  lóc để bênh vực?”
Ánh mắt  chuyển về phía gương mặt nhợt nhạt của Hứa Nhược Vi. Tay  vung lên, một cái tát giòn tan vang lên giữa đại sảnh.
“Chát!”
“Nếu  thật sự  bắt nạt ngươi, thì sẽ tát ngươi giữa ban ngày như thế . Xem xem, ngươi  dám  gì  ?”
Hứa Nhược Vi ôm má, nước mắt rưng rưng nhưng  dám  lớn.
“Ta – đường đường là đại tiểu thư phủ Trấn Quốc Tướng quân, nếu   thuận mắt ngươi, thì đuổi ngươi  là xong. Ta cần gì  tranh đoạt hư danh với một  như ngươi?”
Chu Dật Hành và Trì Ngọc Lâm đều sững sờ,   phản ứng thế nào. Một lát , Chu Dật Hành gằn giọng:
“Trì Nhược Lam, nàng là đích nữ tướng phủ, nhưng hành xử như thế … quá đáng lắm .”
Ta  thẳng  :
“Ngươi lấy  phận gì để chất vấn ? Là vị hôn phu của  ư? Thế mà  bênh vực biểu , mắng  ngay trong phủ của ? Chu Dật Hành, ngươi là gì của nàng?”
Ta lạnh lùng cắt ngang khi Trì Ngọc Lâm định lên tiếng:
“Trì Đại công tử,  khuyên  nên ngậm miệng  thì hơn. Từ ngày Hứa Nhược Vi bước  phủ,   chẳng xem  là  ruột. Mọi lời , hành động của  đều thiên vị nàng .”
“Nàng   trúng món trang sức của  – là sính lễ tổ mẫu để  –  liền lấy tặng nàng . Nàng   đàn,  liền lấy cây cổ cầm  yêu thích nhất đưa cho nàng.”
“Ba năm qua,   lấy từ viện  bao nhiêu thứ , chính  cũng  nhớ nổi.  những thứ đó, đều là tâm ý cha  dành cho . Còn ,  bao giờ cho  một thứ gì.”
Huynh   thất vọng, nhưng    —  còn thất vọng về  gấp trăm .
“Nếu trong lòng , Hứa Nhược Vi cái gì cũng ,  thì  nhường  hết cho . Từ nay về ,   nhận  là ca ca nữa. Huynh  mà  ca ca  của nàng  .”
Ta  Chu Dật Hành, giọng lạnh như sương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phi/chuong-4-cai-tat-cua-ke-bi-coi-thuong.html.]
“Vì một câu ‘bênh vực Nhược Vi’, ngươi khiến  trở thành trò  khắp kinh thành. Một  như ngươi,    thể gả . Từ hôm nay, hôn ước giữa phủ Trì và phủ Tĩnh Viễn hầu — chấm dứt tại đây.”
Trì Ngọc Lâm sững sờ:
“Muội…   cái gì? Chỉ vì   vài câu bênh vực Nhược Vi mà   nhận   nữa ?”
nguyenhong
Ta mỉm  lạnh:
“Không  vài câu. Là ba năm.”
Chu Dật Hành nhếch môi  lạnh:
“Thật là tùy hứng đến vô pháp vô thiên. Chỉ vì chúng   lý với nàng,  về phía Nhược Vi, nàng liền  hủy hôn?”
“Ta  tin Tướng quân và phu nhân  dạy dỗ  một nữ nhi hồ đồ như . Trì Nhược Lam, nàng thật khiến   thất vọng.”
Trì Ngọc Lâm kéo tay , lôi đến  mặt Hứa Nhược Vi:
“Mau xin  Nhược Vi. Thề rằng     bắt nạt nàng  nữa. Làm  ,  sẽ vẫn xem  là tiểu  ngoan ngoãn của ngày .”
Huynh  siết chặt cổ tay  — bàn tay từng  thương năm  còn nhỏ khi cứu chính . Lực siết mạnh đến mức  đau buốt, nhưng vẫn cố nén.
Giọng  khàn , nhưng kiên định:
“Ta  thèm    của  nữa. Bảo  xin  Hứa Nhược Vi ư? Mơ .”
Hứa Nhược Vi khẽ run, giọng nhỏ nhẹ xen lẫn nghẹn ngào:
“Không cần , Nhược Lam biểu tỷ  cần xin . Là do  khiến tỷ   vui nên tỷ mới hành động như . Là   đủ . Dù tỷ  đ.á.n.h  mắng, cũng là điều  đáng nhận.”
Nói , nàng ôm vai, rụt  , run rẩy đến đáng thương. Một màn diễn khéo đến mức khiến ai  cũng động lòng.
Chu Dật Hành cau mày, giọng lạnh như băng:
“Ta là hôn phu của nàng, nhưng  thể dung túng cho nàng vô lý như thế. Nếu nàng  xin ,  nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước.”
“Hủy thì hủy,   sợ.” –  đáp, giọng bình thản đến lạnh lùng.
Hắn gằn giọng, lửa giận bốc lên:
“Được! Đến khi , đừng trách   nể mặt, khiến nàng mất thể diện   kinh thành!”
Chu Dật Hành  xong liền hất tay áo bỏ . Không khí trong sảnh đặc quánh  — cho đến khi một giọng  trầm đục vang lên từ ngoài cửa:
“Ta thật  xem, là ai dám ép nữ nhi của  xin , khiến con bé mất mặt thế ?”
Ta giật  ngẩng đầu — ánh sáng từ cửa chiếu lên khuôn mặt phụ . Nước mắt mà  cố nén suốt mấy ngày cuối cùng cũng rơi xuống.
“Phụ … Mẫu …”
Ta nhào  lòng mẫu , tiếng nức nở bật   kìm nổi.