Trì Ngọc Lâm vẫn  ý thức  tình thế, liền quỳ thẳng dậy, lớn tiếng:
“Phụ , mẫu , hai  về thật đúng lúc. Nhược Lam thật sự quá ngang ngược, mẫu  nhất định  dạy dỗ nghiêm khắc mới !”
Phụ  lạnh mặt,   một lời — chỉ “chát” một tiếng vang trời, tát thẳng  mặt   khiến  ngã nhào xuống đất.
“Nghịch tử! Nó là  ruột của ngươi, ngươi  hùa theo  ngoài mà bắt nạt nó? Ngươi còn xứng  ca ca ?”
Nói , phụ  rút ngay roi da bên hông, vung mạnh.
“Chát!” – âm thanh rít lên, khiến  khí như vỡ  từng mảnh.
Trì Ngọc Lâm nghiến răng, đỏ mặt:
“Phụ ! Người thiên vị Nhược Lam ? Rõ ràng   thương là Nhược Vi mà!”
Phụ   lạnh, ánh mắt sắc như dao:
“Ta  ngờ ngươi cũng  ăn  như thế — là để khi dễ chính    ?”
“Cả khách khứa trong sảnh đều   ai đúng ai sai, chỉ  ngươi là mù mắt, mù tim.”
“Có đứa con trai như ngươi,  cần gì đến nữa!”
Hứa Nhược Vi vội lao lên chắn  Trì Ngọc Lâm, nước mắt lưng tròng:
“Tướng quân, xin đừng đ.á.n.h biểu ca. Tất cả đều là  của Nhược Vi.”
Phụ  dừng ,  đ.á.n.h tiếp, nhưng ánh mắt vẫn lạnh buốt:
“Quỳ giữa sân. Bao giờ nghĩ thông suốt thì  dậy.”
Trì Ngọc Lâm ngẩng đầu, giọng cứng ngắc:
“Ta  sai! Phụ  mẫu   ở nhà,  như phụ. Ta chỉ đang  cha  dạy dỗ Nhược Lam. Tính khí nó như , sớm muộn gì cũng khiến Trì gia mất mặt.”
“Nếu hủy hôn với phủ Tĩnh Viễn hầu… còn ai dám lấy nó?”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng  đau  lạnh.
Thì , ngay cả ruột thịt, cũng  thể vì một kẻ ngoài mà coi thường  đến thế.
Phụ  giơ chân đá thẳng  n.g.ự.c Trì Ngọc Lâm. Một cước mạnh đến nỗi cả    bay  xa, ngã sóng soài giữa sân, đầu va mạnh xuống nền đá.
Giọng phụ  trầm lạnh, vang rền khắp sảnh:
“Lôi   giữa sân quỳ! Nếu dám đỡ dậy — đuổi cả  lẫn kẻ giúp  khỏi phủ!”
nguyenhong
Đám hạ nhân c.h.ế.t lặng. Không ai dám nhúc nhích, chỉ đến khi thị vệ  cận của phụ  xông tới, ấn chặt Trì Ngọc Lâm xuống, ép   quỳ rạp  nền đá lạnh buốt.
Phụ   sang Chu Dật Hành, ánh  sắc bén đến mức khiến   dám thở mạnh:
“Hôm nay vốn là ngày phủ Tĩnh Viễn hầu đến phủ Trì gia đặt sính hỏi cưới. Phu thê  từ doanh trấn biên viễn gấp rút hồi kinh chỉ để dự hỷ sự của nữ nhi .”
“Không ngờ,   xem một màn diễn đặc sắc đến .”
Ông hừ lạnh, từng chữ như d.a.o khắc   khí:
“Thế tử phủ Tĩnh Viễn hầu bất ngờ đổi ý,  đến hỏi cưới —  mặt mũi của Trì gia  còn ? Ngày mai,  sẽ đích  đến phủ Tĩnh Viễn hầu đòi hầu gia cho  một lời công đạo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phi/chuong-5-ngay-huy-hon-danh-du-va-mau-lanh.html.]
“Mặt mũi của Trì gia,   ai  chà đạp là .”
Chu Dật Hành biến sắc, vội vàng cúi :
“Bá phụ hiểu lầm ,   từng  ý hủy hôn. Chỉ là... nàng  — Nhược Lam — gần đây hành xử  phần tùy hứng, thường tranh chấp với biểu  Nhược Vi.”
Hắn liếc nhẹ sang Hứa Nhược Vi, giọng mềm :
“Ta thấy Vi nhi đáng thương, chỉ  giúp nàng , cũng là mong Nhược Lam sửa tính một chút thôi.”
“Ý  là đợi Nhược Lam nhận sai,  sẽ chọn ngày lành tháng , lập tức tiến hành cầu hôn. Chuyện giữa hai nhà vốn  định,  nào dám nuốt lời.”
Sảnh đường chìm trong im lặng.
Ta  sang mẫu , lòng đau như  ai bóp nghẹt. Nước mắt  cạn, chỉ còn giọng  khàn khàn nhưng dứt khoát:
“Phụ , con   gả cho Chu Dật Hành.”
Mẫu  thoáng giật , phụ   phắt , ánh mắt nghiêm nghị:
“Nhược Lam, con  gì?”
Ta ngẩng đầu,  thẳng  Chu Dật Hành —  từng  xem là vị hôn phu trong mộng của , nay chỉ còn là kẻ xa lạ.
“Hắn và ca ca giống , trong mắt trong lòng đều chỉ  Hứa Nhược Vi.”
Ta  mẫu , giọng bình tĩnh mà lạnh lùng. “Một   phân rõ  trái như , con  thể phó thác nửa đời cho .”
Ta tiếp lời, từng chữ như lưỡi d.a.o lạnh lẽo rạch   khí:
“Hắn    để tâm đến thể diện và danh tiếng của con, lấy con  để cho Hứa Nhược Vi  mặt mũi. Nếu tất cả đều yêu thích Hứa Nhược Vi như thế,  thì cứ giao họ cho nàng  là . Một vị hôn phu như , một  ca ca như , con đều  cần.”
Mẫu  tức giận đập bàn, tiếng “rầm” vang vọng khắp đại sảnh:
“Tốt! Quả nhiên là hổ là nữ nhi nhà Trì gia ! Hôn sự thế ,  cần cũng !”
Ánh mắt bà xoay sang phía Chu Dật Hành, giọng  lạnh như băng:
“Thế tử    đúng lời, hôm nay  mang sính lễ đến cửa, thì hôn sự   từng định. Mời về cho! Nhà họ Trì  hoan nghênh  như ngươi.”
Chu Dật Hành  nhạt, môi cong lên trong vẻ chế giễu:
“Nàng hủy hôn với , nghĩ rằng còn ai trong kinh thành dám lấy nàng ?”
Ta mím môi,  , từng chữ bật  rắn rỏi như thép:
“Nếu  dựa  một kẻ hai lòng như ngươi để sống, thì  thà cô độc cả đời.”
Cả sảnh lặng . Hứa Nhược Vi run run nép  lưng Chu Dật Hành, đôi mắt ngấn lệ nhưng ánh  thoáng qua   rực lên sự thỏa mãn khó giấu.
Phụ  nghiến răng,  đập mạnh cây quạt gỗ xuống bàn:
“Được! Từ nay, hôn ước giữa Trì gia và phủ Tĩnh Viễn hầu — hủy bỏ!”
Một tiếng “roẹt” vang lên như x.é to.ạc  khí.
Tấm thiệp định hôn  phụ  xé  đôi, rơi lả tả xuống nền gạch.
Ánh nắng cuối ngày chiếu , rọi lên gương mặt  — lạnh lẽo, bình thản, như thể khoảnh khắc , Trì Nhược Lam cuối cùng  c.h.ế.t  phần yếu đuối năm xưa.