Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên - Chương 210: Gia Thù

Cập nhật lúc: 2025-12-17 15:33:23
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hách Đình Sơn thấy danh sách những thế gia từng tham gia vây g/i/ế/t Tần T.ử Nghi, tức giận đến mức một quyền đập nát bàn đá trong viện.

“Sao bọn chúng dám!”

 

Đôi mắt của Hách Đình Sơn đỏ ngầu, như một con hổ chọc giận. Ông bất chợt xoay , quỳ sụp mặt Tần Nghiệp.

“Chỉ cần ngài hạ lệnh, sẽ lập tức trở về biên ải, điều binh kéo mã, bắt những thế gia đền mạng cho T.ử Nghi!”

 

Tần Nghiệp chỉ xoay lưng , bóng dáng toát vài phần cô tịch.

Hách Đình Sơn quỳ nhích đến mặt ông:

“Vương gia! Những thế tộc khinh khi Trấn Bắc quân chúng đến . T.ử Nghi c/h/ế/t yểu, tiểu Bảo thậm chí còn từng gặp phụ một !

Trấn Bắc quân cả đời chinh chiến vì Tấn quốc, cuối cùng c.h.ế.t mưu kế của chính triều đình!

Ta cùng T.ử Nghi kết nghĩa sinh tử! Nếu báo mối thù , thề !”

 

Tần Nghiệp vỗ vai ông, chậm rãi :

“Đâu báo thù cho T.ử Nghi. Nếu hạ lệnh nam chinh, g.i.ế.c sạch những thế tộc , triều đình sẽ còn ai chống đỡ, ngoại địch thừa cơ xâm phạm, đến khi , bao dân chúng sẽ đồ sát?

Ngươi tưởng dung tha cho bọn thế gia chỉ vì sợ chúng ?

Thiên hạ chỉ Trấn Bắc quân chúng , lưng chúng nữa còn hàng triệu sinh linh khác. Ngươi nghĩ đến khi trăm vạn binh sĩ cởi giáp quy điền, tương lai họ sẽ sống thế nào ?

Chúng nhiều năm chinh chiến để đ.á.n.h cho hả giận, mà là đ.á.n.h cho xong, từ nay về còn chiến tranh, dân chúng cùng các binh sĩ đều an cư lạc nghiệp.

Thế tộc trăm năm cơ nghiệp thì , trong mắt trăm vạn thiết kỵ Trấn Bắc quân, chúng chẳng khác gì xác c/h/ế/t. nếu nam chinh g/i/ế/t sạch chúng, khổ sở cuối cùng vẫn là bách tính.”

 

Hách Đình Sơn nắm chặt quyền, đ.ấ.m mạnh xuống đất:

“Chẳng lẽ cứ để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Thiên hạ nhân tài lớp lớp, chẳng lẽ rời bọn chúng thì Tấn quốc thể vận hành ?”

 

Tần Nghiệp ông, giọng trầm xuống:

“Ta hỏi ngươi, trong quân bao nhiêu chữ? Còn đến vạn .

Như đợt thủy tai Giang Nam, việc trị thủy, khai thông kênh mương, trong quân bao nhiêu đảm đương nổi?

Thế gia như loài trùng mọt ăn tận xương tủy, nhưng nhờ bao năm nỗ lực, dân chúng Tấn quốc nay còn gặp cảnh nồi da xáo thịt, việc chữ cũng chẳng còn là đặc quyền của bọn thế tộc nữa.

Một quốc gia chỉ đơn thuần là nơi nuôi sống dân, dân thể đối xử như những kẻ man rợ chỉ no bụng là .

Đứng quốc thù, gia thù quá nhỏ bé .”

 

Một đời dũng tướng, mà lệ rơi đầy mặt, gào bi thương.

 

Tần Kim Chi xổm xuống bên cạnh Hách Đình Sơn, rút khăn lụa lau nước mắt cho ông:

“Hách thúc, mượn kỹ của ngoài để khắc chế ngoài, sức mạnh thế bọn chúng dần trưởng thành. Thù của phụ , con sẽ tự tay báo. Các giữ nước, con sẽ giữ nhà.”

 

Ánh mắt Hách Đình Sơn nàng tràn đầy sự thương xót.

Ông còn nhớ rõ khi xưa, lúc Tần T.ử Nghi tin phu nhân mang thai, hưng phấn đến nhường nào.

Thế nhưng, Tần T.ử Nghi cơ hội mặt nhi nữ một .

Thiên hạ đồn rằng Tần Kim Chi phóng túng ngang ngược, hưởng vinh hoa phú quý. những gì nàng chịu đang đựng, ai từng để mắt đến?

 

Dường như Tần Nghiệp còn vững, ông chậm rãi thư phòng.

Cánh cửa khép , một đời hùng hãn, mà bước chân của Trấn Bắc Vương cũng lảo đảo.

Ông đến giá sách, mở hai chiếc hộp gấm .

Bên trong là hai bức họa. Tần Nghiệp trải tranh , đưa tay vuốt ve gương mặt của phụ nhân họa:

“Lão bà bà, bao năm qua nàng chịu mộng thăm lấy một ? Có nàng cũng oán hận thể báo thù cho con?”

 

Ông mở bức thứ hai. Hình bóng Tần T.ử Nghi oai hùng hiện rõ giấy.

“T.ử Nghi, con trách phụ ?”

 

Hách Đình Sơn một đến tĩnh thất Tần gia.

 

Tần Kim Chi từ đường, châm một nén hương:

“Phụ , chẳng bao lâu nữa, những kẻ hại c/h/ế/t sẽ xuống bồi tội với . Đại thế thịnh vượng mà cùng tổ phụ mong , con sẽ hai thực hiện.”

 

Ngày hôm , ít đại thần đồng loạt cáo bệnh xin nghỉ ốm.

Hoàng đế và Tần Kim Chi đều cảm thấy kỳ lạ và đang định điều tra.

 

Khi hạ triều, đột nhiên Đỗ Trọng đá rơi trúng mắt.

Quan viên xung quanh vội vàng đỡ lấy ông .

“Là ai! Ai dám mưu hại lão phu!”

 

lúc , một đội cấm quân ngang qua.

Người dẫn đầu chính là Hách Thanh mới thăng chức vài ngày .

“Đỗ đại nhân, tường thành trong cung cũ kỹ, thỉnh thoảng đá vụn rơi xuống, mong rằng ngài trong cung sẽ cẩn thận hơn.”

 

Đỗ Trọng cau mày, xui xẻo đến thế chứ!

 

Ngụy Sát phía , lạnh lùng buông một câu:

“Quả nhiên nhiều chuyện trái lương tâm, chỉ gặp quỷ, còn thể gặp đá. Khai nhãn, khai nhãn.”

 

Đỗ Trọng thèm liếc ông lấy một cái, vội vàng che mắt rời .

Ai tên còn lảm nhảm cái gì nữa chứ!

 

Tần Kim Chi phía , khẽ nhướng mày.

Hách Thanh bình thản liếc nàng một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-210-gia-thu.html.]

 

Nàng một góc tối, chẳng bao lâu , Hách Thanh xuất hiện.

“Tiểu Bảo, bận rộn thế? Ta về kinh lâu, mới chỉ gặp một trong tiệc thọ của hoàng hậu.”

 

Tần Kim Chi nhẹ:

“Những kẻ cáo bệnh , đều do ?”

 

Ánh mắt của Hách Thanh lạnh xuống:

“Chúng đều là đao phủ hại c/h/ế/t Tần thúc. Nếu sợ phá hỏng việc của , hôm qua lấy mạng chúng !”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Chuyện nhờ điều tra thế nào ?”

 

Nghe , Hách Thanh rút từ hông một phong thư.

“Đây là địa chỉ của bà mụ từng đỡ đẻ cho Phương tần.”

 

Nàng nhận lấy, :

“Biết .”

Sau đó xoay định .

 

Hách Thanh khẽ tặc lưỡi:

“Đi ngay như ?”

 

Tần Kim Chi lườm một cái:

“Sao, cũng cho cưỡi ngựa lớn?”

 

Sắc mặt của Hách Thanh vẫn bình thản:

“Có cưỡi ?”

 

Tần Kim Chi im lặng một lúc, đó gót bỏ .

Sau lưng, Hách Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Đã lâu như gặp ca ca, cũng chịu ở thêm một lát.”

 

Nàng phẩy tay, thèm đáp.

Hách Thanh bĩu môi:

“Vẫn là lúc nhỏ đáng yêu hơn.”

 

Tần Kim Chi trở về Thiên Điểu ty, giao thư cho thủ hạ:

“Đưa về kinh.”

 

Lúc , Vân Tước từ bên ngoài , trao cho nàng một phong thư.

Là của Thẩm Lưu Doanh.

 

Nàng mở thư, lông mày lập tức nhíu chặt.

Đứa bé trong bụng Thẩm Lưu Doanh… còn.

 

Tin tức về việc Thẩm Lưu Doanh m.a.n.g t.h.a.i che giấu kín.

Ngày thường vô cùng cẩn trọng, ma ma do Tần Kim Chi sắp xếp cũng luôn theo  sát bên .

Thức ăn nước uống đều trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt khi đưa miệng.

Ấy mà đứa bé vẫn biến mất dấu vết, lặng lẽ đến mức nếu của Tần Kim Chi nhận thấy điều bất thường, ngay cả Thẩm Lưu Doanh cũng khó mà giữ mạng.

 

Tần Kim Chi đặt lá thư lên bàn.

Là thái t.ử phi? Hay hai vị trắc phi?

Hay là…

 

Đêm xuống, Tần Kim Chi mặc hành tiến viện của Thẩm Lưu Doanh.

Thấy cửa sổ của phòng ngủ vẫn đang mở, nàng khẽ leo .

Người giường thở đều, rõ ràng là đó đang thức.

 

Tần Kim Chi khẽ gọi:

“Thẩm Lưu Doanh.”

 

Nghe thấy giọng của nàng, Thẩm Lưu Doanh lập tức đáp:

“Quận chúa!”

 

Tần Kim Chi thấy nàng cố gắng bước xuống giường, liền :

“Ngươi sảy thai, cứ nghỉ .”

 

Sự căng thẳng trong lòng Thẩm Lưu Doanh lúc mới dần dịu .

 

Tần Kim Chi hỏi:

“Có là ai ?”

 

Thẩm Lưu Doanh trầm mặc hồi lâu, đó cất tiếng thăm dò:

“Quận chúa, tin ?”

 

Loading...