TRẤN BẮC VƯƠNG PHỦ CÓ MỘT QUẬN CHÚA ĐIÊN - Chương 88: Đâm xuống đi

Cập nhật lúc: 2025-09-09 09:08:20
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều Lý Lạc Dao đắc ý nhất chính là việc cha nàng là nghĩa tử của Trấn Bắc Vương.

Từ nhỏ, nàng một địa vị khác hẳn trong đám gia quyến võ tướng.

mỗi năm theo cha kinh chầu, nàng phát hiện một sự thật tàn khốc:

Các tiểu thư khuê các trong kinh thành căn bản hề xem trọng nàng .

 

 

Đừng đến chuyện kết giao, bọn họ còn ngang nhiên chế giễu nàng .

Thân phận mà nàng vốn lấy kiêu ngạo, ở nơi chẳng đáng một xu.

Kinh thành vứt bừa một viên gạch xuống cũng thể đập c.h.ế.t ba quan .

Quyền quý khắp nơi, danh môn khuê tú phận cao quý hơn nàng thì nhiều vô kể.

 

 

Không bao nhiêu , nàng tức giận đến mức bỏ tiệc mà .

nàng cũng nhận , cho dù các tiểu thư ở kinh thành ghét Tần Kim Chi.

Không ai dám xem thường nàng , càng ai dám nhạo sỉ nhục nàng .

 

 

Nàng từng tận mắt thấy Tần Kim Chi mặt một vị đại thần tam phẩm.

Thẳng thừng giẫm gãy tay nhi tử ông .

Vậy mà vị đại thần tức giận đến mặt đỏ bừng cũng chỉ dám cúi đầu khom lưng :

“Xin quận chúa bớt giận!”

 

 

Không chỉ thế, những gì Tần Kim Chi mặc, đội đầu, đồ dùng thường ngày...

Đều quý giá hơn cả của hoàng tử công chúa.

 

 

Tại ?

Chẳng lẽ chỉ vì Tần Kim Chi là tôn nữ của Trấn Bắc Vương?

Thế thì tại nàng thể?

Nàng cũng là tôn nữ của Trấn Bắc Vương mà!

 

 

Thế là nàng bắt đầu bắt chước Tần Kim Chi.

Từ cử chỉ hành vi đến cách ăn mặc đều học theo.

Huống hồ, cha nàng chính là thừa kế kế tiếp của chức thống lĩnh Trấn Bắc quân.

nàng ngờ, Tần Kim Chi dám khiến nàng mất mặt đến bao .

 

 

Thấy Lý Lạc Dao mặt cắt còn giọt máu, ngây tại chỗ.

Vân Cẩm liền cất giọng nhắc nhở:

“Lý cô nương ?

Nói to lên nào!”

 

 

Lập tức, hơn trăm gia đinh lực lưỡng đồng loạt hô vang chấn động trời đất:

“Xin Lý cô nương răn dạy!”

 

 

Sắc mặt Lý Mục Ly đen như than.

Đến kẻ ngu cũng hiểu nhi nữ đắc tội với Tần Kim Chi.

Hắn vội bước lên:

“Kim Chi, chuyện gì ?

Lạc Dao ngươi vui ?

A thúc lập tức bảo nó xin ngươi!”

 

 

Hắn trừng mắt với nhi nữ:

“Sao còn mau xin Kim Chi!”

 

 

Lý Lạc Dao cứng đờ, lí nhí:

“Cha, con chọc nàng …”

 

 

“Không con thì lẽ nào là Kim Chi vô lý !”

Lý Mục Ly quát lớn:

“Còn mau qua đó!”

 

 

Lý Lạc Dao siết chặt tay, chậm rãi bước đến.

Lý Mục Ly vội vàng :

“Bất kể lý do gì, cứ để Lạc Dao nhận với ngươi.

Xem như nể mặt a thúc, cho qua chuyện ?”

 

 

Hắn , trừng mắt:

“Còn xin !”

 

 

Mặt Lý Lạc Dao nóng rát như lửa thiêu.

Những gì nàng kẻ cả dựa thế, giờ hóa thành cái tát giáng thẳng mặt.

Nàng cắn chặt môi, bất động.

 

 

Tần Kim Chi chẳng buồn liếc nàng .

Nàng rút trường kiếm của Tiết Hoài Nghĩa đưa cho Lý Mục Ly.

“Cầm lấy.”

 

 

Lý Mục Ly ngẩn :

“Kim Chi, ngươi định gì thế?”

 

 

Tần Kim Chi , Tiết Hoài Nghĩa lập tức ghé tai nhắc nhỏ:

“Huynh trưởng, lời quận chúa , đừng hỏi nhiều.”

 

 

Hắn liên tục nháy mắt.

Dù trong lòng khó chịu, Lý Mục Ly vẫn Tiết Hoài Nghĩa là vì cho , đành cau mày nhận lấy thanh kiếm.

 

 

“Giơ lên.”

Tần Kim Chi dậy lệnh.

Lý Mục Ly nuốt giận, nâng kiếm lên.

 

 

Nàng chậm rãi bước đến mặt hắm, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-bac-vuong-phu-co-mot-quan-chua-dien/chuong-88-dam-xuong-di.html.]

Sau đó bất ngờ xoay mũi kiếm chĩa thẳng tim .

“Đâm xuống !”

 

 

Lý Mục Ly dù từng trải qua sóng to gió lớn cũng hoảng hốt lùi một bước.

“Kim Chi, đừng đùa thế chứ!”

 

 

Tần Kim Chi vẫn giữ chặt mũi kiếm, nở nụ ép sát:

“Chỉ cần đ.â.m xuống, Tần gia lập tức tuyệt hậu.

Lý tướng quân, chẳng đây chính là điều ngươi hằng mong ?”

 

 

Lời như ma quỷ cám dỗ, khiến Lý Mục Ly toát mồ hôi lạnh khắp .

Hắn biến sắc:

“Kim Chi, loại lời đùa thể bừa .”

 

 

Nào ngờ Tần Kim Chi bất ngờ tiến thêm một bước.

Hắn hoảng sợ ném vội thanh kiếm xuống đất.

 

 

Nàng mỉm nhàn nhạt:

“Tại đâm?

Ta c.h.ế.t , lão già cũng lập tức theo .

Ngươi chẳng luôn mong chủ Trấn Bắc Vương phủ ?

Chỉ cần ngươi dám đâm, lập tức giao Vương phủ cho ngươi.”

 

 

Ở phía , Tần Nghiệp đang tìm chỗ trốn, lòng run như cầy sấy:

“Chẳng lẽ cũng c.h.ế.t theo ?”

 

 

Lý Lạc Dao sợ đến cứng đờ.

Sắc mặt Lý Mục Ly trở nên nghiêm trọng:

“Kim Chi, a thúc tuyệt đối ý đó!”

 

 

Nghĩ một đằng là chuyện khác, nhưng vạch trần mặt bao là chuyện khác.

Cho dù Tần Kim Chi khét tiếng là điên rồ, nếu dám nàng thương một sợi tóc.

Sau Trấn Bắc quân sẽ chẳng còn ai phục nữa.

Hắn tính khí Tần Kim Chi thất thường, nhưng ngờ nàng điên đến mức .

 

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Thì a thúc ý đó.

Ta còn tưởng nhi nữ ngươi đến phủ tác oai tác quái là bởi chê chúng sống lâu quá, đợi nổi nữa.”

 

 

“Thuộc hạ tuyệt ý đó!”

Lý Mục Ly lập tức quỳ xuống.

 

 

Toàn quân ai chẳng , Tần Kim Chi là độc đinh Tần gia.

Từ nhỏ liên tục ám sát, sống đến mười tám tuổi là trời phù hộ.

Câu , chẳng đang ám chỉ Lý gia nguyền rủa nàng c.h.ế.t sớm ?

 

 

Hắn ngày hôm nay là nhờ nghĩa phụ đề bạt nâng đỡ.

Nếu tin đồn lan , con đường quan của xem như chấm hết!

Hắn tức giận quát:

“Còn mau dập đầu nhận với quận chúa!”

 

 

Mặt Lý Lạc Dao trắng bệch, lập tức quỳ sụp xuống:

“Quận chúa, đều là của , liên quan đến cha của ...

kiêu căng…”

 

 

Lời còn dứt Tần Kim Chi cau mày cắt ngang:

“Đã bản của .

Sao Tần Kim Chi từng cầu xin tha thứ?

Ngươi diễn kém quá, khiến vui.”

 

 

Ruột gan Lý Lạc Dao như xanh vì hối hận.

Sao nàng chạy đến Trấn Bắc Vương phủ giở trò cơ chứ?

Người rõ ràng là một kẻ điên!

 

 

Tần Kim Chi trở ghế, chống cằm hai phụ tử đang quỳ đất:

“Người gan chó to bằng trời.

thấy câu hợp với Lý gia .

Gan nhà các , đừng là trời, đến cả Trấn Bắc Vương phủ cũng gánh nổi.”

 

 

Lý Mục Ly ngày thường kiêu ngạo vì là thừa kế Trấn Bắc quân.

Đến mức quên rằng tất cả vinh quang đều đến từ Vương phủ .

Giờ cho dù Tần Kim Chi gọi là chó, cũng dám phản bác!

 

 

Trong phòng, Điển Phong Dương và Phù Nguyên Trung thấy đại ca sỉ nhục.

Cả hai định xông lên thì ánh mắt của Tiết Hoài Nghĩa ngăn .

 

 

Tần Kim Chi bắt chéo chân, dùng mũi giày khẽ nâng cằm Lý Lạc Dao.

Nàng nhoẻn , đến động lòng .

khiến Lý Lạc Dao lạnh toát sống lưng.

 

 

“Hoa ngươi giẫm lên là do bằng hữu tự tay trồng.

Nàng là một đại phu.”

 

 

Lý Lạc Dao sững sờ, chẳng hiểu nàng định gì.

 

 

“Hoa là để cho ăn.

Người khác ăn nữa, thì chỉ ngươi ăn thôi.”

Loading...