Trần Tâm Tự Phược - Chương 1: Tuyết nhuộm Trạm Lam

Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:22:17
Lượt xem: 7

Vân Đỉnh Sơn vốn là nơi thanh tịnh nhất giới tu chân, quanh năm mây mù bao phủ, tuyết trắng giăng lối như một bức tranh thủy mặc tách biệt khỏi bụi trần. Thế nhưng hôm nay, bức tranh x.é to.ạc bởi những vệt lửa ma mị rực đỏ và mùi m.á.u tươi nồng nặc.

Trên quảng trường rộng lớn của môn phái, xác t.ử rải rác. Tuyết vẫn rơi, nhưng còn là màu trắng tinh khôi mà chuyển sang sắc hồng nhạt kinh tâm động phách. Giữa đống đổ nát , một bóng hình đơn độc vững.

Sở Tinh Hà đó, thanh kiếm Trạm Lam trong tay y run rẩy nhẹ, phát những tiếng ngân nga sầu thảm. Y phục trắng viền bạc của y rách nát nhiều chỗ, m.á.u từ vết thương vai chảy dọc theo cánh tay, nhỏ xuống mặt tuyết thành từng đóa hoa mận đỏ thẫm. Gương mặt y tái nhợt, nhưng đôi mắt – đôi mắt chứa đựng cả một dải ngân hà tĩnh lặng – vẫn chằm chằm bóng tối phía với một vẻ kiên định đến đau lòng.

"Ngươi cuối cùng cũng trở về." Giọng y thanh lãnh, mỏng manh như sương khói, tan biến ngay khi chạm gió tuyết.

Từ trong đám ma khí đen đặc đang cuồn cuộn kéo đến, một tiếng trầm đục vang lên, mang theo sự cuồng loạn và mỉa mai tột độ. Không gian dường như đông cứng khi một nam t.ử bước .

Phó Cửu Nguyệt.

Hắn khoác bộ hắc y thêu chỉ đỏ rực như những dòng suối m.á.u uốn lượn. Mái tóc đen dài buộc, xõa tung trong gió lộng, càng nổi bật gương mặt sắc sảo, đến mức tà dị. Đôi đồng t.ử của hóa đỏ – một sắc đỏ của sự hủy diệt và thù hận thể cứu vãn. Hắn vác vai thanh trường đao Hắc Sát, ma khí từ lưỡi đao tỏa khiến vạn vật xung quanh đều héo úa.

Hắn bước từng bước chậm rãi về phía Sở Tinh Hà. Mỗi bước chân của như dẫm đạp lên trái tim của y.

"Sư , trăm năm gặp, Vân Đỉnh Sơn vẫn lạnh lẽo như ." Phó Cửu Nguyệt dừng cách y ba bước chân, thở mang theo mùi t.ử khí vây lấy y. " lòng ở đây, xem còn lạnh hơn cả tuyết đầu mùa."

Sở Tinh Hà khẽ nhắm mắt, ký ức của một trăm năm như thác đổ ùa về. Ngày đó, cũng tại nơi , y tận tay đ.â.m thanh Trạm Lam xuyên qua lồng n.g.ự.c trái của thiếu niên mặt. Cảm giác mũi kiếm xuyên qua da thịt, tiếng tim đập đứt quãng và ánh mắt bàng hoàng của lúc đó là cơn ác mộng bám đuổi y suốt mỗi đêm thiền định.

Ngọc Đinh Đang

"Cửu Nguyệt... dừng ."

"Dừng ?" Phó Cửu Nguyệt đột ngột gầm lên, tiến sát , một tay bóp chặt lấy cằm của Sở Tinh Hà, ép y thẳng đôi mắt đỏ rực của . "Ngươi bảo dừng khi chính tay ngươi đẩy xuống vực sâu vạn trượng? Ngươi đáy U Minh ánh sáng, chỉ đám ác quỷ xâu xé linh hồn mỗi ngày ?"

Hắn dùng tay còn giật phăng lớp áo n.g.ự.c , để lộ một vết sẹo lồi xám xịt, dữ tợn ngay vị trí trái tim.

"Nhìn cho kỹ ! Đây là món quà tặng ." Hắn nghiến răng, giọng run rẩy giữa yêu và hận. "Mỗi khi vết sẹo đau nhức, nhớ đến ấm của , nhớ đến cách dạy cầm kiếm, nhớ đến cách dùng chính thanh kiếm đó để g.i.ế.c ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tran-tam-tu-phuoc/chuong-1-tuyet-nhuom-tram-lam.html.]

Sở Tinh Hà vết sẹo đó, thở trở nên dồn dập. Y đưa tay chạm , rằng nhát kiếm đó rút cạn nửa đời tu vi của y để tạo thành một lớp màng bảo hộ linh hồn , nhưng cổ họng y nghẹn đắng. Quy tắc của Thiên Đạo, sự giám sát của chúng tiên... y thể . Nếu , sự hy sinh bấy lâu nay sẽ trở nên vô nghĩa.

Y chỉ thể dùng đôi mắt đượm buồn , khẽ thốt: "Là nợ ngươi."

"Phải, ngươi nợ ! Ngươi nợ cả một kiếp !"

Phó Cửu Nguyệt cuồng loạn, đột ngột vung tay, ma khí hóa thành những sợi xích đen kịt quấn chặt lấy tứ chi của Sở Tinh Hà. Trạm Lam rơi keng xuống đất, cắm sâu tuyết. Sở Tinh Hà phản kháng, y yên để mặc cho những sợi xích ma quái siết da thịt .

Hắn ghé sát tai y, thở nóng rực phả lên làn da cổ trắng ngần của y, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:

"Sở Tinh Hà, c.h.ế.t là quá dễ dàng cho ngươi. Ta sẽ mang ngươi về Cửu U, giam ngươi lồng vàng. Ta ngươi tận mắt chứng kiến đạp đổ cái chính đạo mà ngươi hằng bảo vệ. Ta quỳ chân , lóc cầu xin sự tha thứ mà sẽ bao giờ ban phát."

Gió tuyết đột nhiên thổi mạnh, che khuất bóng dáng hai . Giữa trời đất bao la, chỉ còn màu trắng của tuyết và màu đen của ma khí quấn quýt lấy , như một định mệnh thể tách rời.

Sở Tinh Hà khẽ ho một tiếng, một ngụm m.á.u tươi b.ắ.n lên vạt áo đen của Phó Cửu Nguyệt. Ánh mắt thoáng qua một tia xót xa cực hạn nhưng nhanh chóng sự tàn nhẫn che lấp. Hắn bế bổng y lên, một cái bế mang theo sự chiếm hữu điên cuồng.

"Vân Đỉnh Sơn từ nay còn Tuyết Linh Tiên Quân nữa."

Hắn lưng, bước về phía cổng trời đang sụp đổ. Đằng họ, tòa kiến trúc nghìn năm của môn phái đổ sập trong lửa đỏ. Sở Tinh Hà tựa đầu vai , ý thức dần mơ màng. Y cảm nhận nhịp tim đập loạn xạ của đối phương lớp áo hắc y.

Hắn hận y, nhưng tim vẫn vì y mà rung động.

Y yêu , nhưng tay y sớm vấy m.á.u của .

Trần thế vốn là một cái lồng lớn, mà họ chính là hai kẻ tự dùng tơ tình dây xích, buộc chặt lấy cho đến lúc tan thành tro bụi.

 

Loading...