TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 2: Vị ngọt lúc tám giờ sáng
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:36:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành phố mùa giao thoa thường mang theo những cơn gió sớm se lạnh, thổi xào xạc qua những tán bằng lăng già trong sân trường. Bảy giờ kém mười lăm, gian vẫn còn vương chút sương kịp tan, bao phủ lên vạn vật một lớp màn mỏng tang và trong vắt.
Thanh An luôn là đến lớp sớm nhất. Cậu thích cái cảm giác tĩnh lặng khi những dãy hành lang còn vang tiếng chạy nhảy, thích cả việc những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, rọi thẳng ô cửa sổ lớp 12A1.
An đặt cặp sách lên bàn, tháo kính để lau lớp nước mờ ảo bám tròng. Đôi mắt khi kính trông dịu dàng, con ngươi đen láy như chứa đựng cả một mặt hồ phẳng lặng. Khi An định đeo kính , chợt khựng .
Trên mặt bàn gỗ nhẵn thín, ngay vị trí trung tâm, là một hộp sữa đậu nành còn nóng hổi. Những giọt nước li ti ngưng tụ bên ngoài vỏ hộp lăn dài, chứng tỏ nó mua cách đây lâu. Đính kèm đó là một mẩu giấy nhớ màu vàng nhạt, nét chữ rồng bay phượng múa nhưng vô cùng dứt khoát:
"Cậu gầy quá, thuận mắt. Uống hết ."
Cuối dòng chữ là một hình vẽ nguệch ngoạc: một vầng trăng khuyết nhỏ xíu, tô vẽ một cách vụng về nhưng đầy ý đồ.
An ngơ ngác quanh. Lớp học vẫn trống , chỉ tiếng quạt trần chậm rãi vù vù đỉnh đầu. Cậu cầm hộp sữa lên, ấm từ vỏ hộp truyền lòng bàn tay lạnh ngắt của , lan tỏa một cảm giác dễ chịu lạ lùng. An áp hộp sữa má, vị ngọt thanh tao của đậu nành như len lỏi khứu giác ngay cả khi mở nắp.
Cậu là học bá, thể giải những bài toán tích phân phức tạp trong vài phút, nhưng lúc , An chẳng thể giải mã nổi danh tính của tặng sữa. Tại là hình mặt trăng? Và tại ... là ?
Tiếng chuông báo giờ lớp vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Những bước chân dồn dập, tiếng xôn xao bắt đầu lấp đầy những trống.
Trầm Dư Khánh bước lớp khi giáo viên điểm danh xong. Cậu vẫn , rạng rỡ và thu hút ánh như một khối nam châm tự nhiên. Chiếc áo đồng phục sơ mi trắng nới lỏng hai nút cùng, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rắn chắc với những đường gân nam tính. Mái tóc rối, lẽ vì mới ném vài quả bóng sân khi lên lớp.
Ngọc Đinh Đang
Khánh về chỗ ngay. Cậu thản nhiên ngang qua bàn của An, bước chân chậm . Ánh mắt lướt qua hộp sữa vơi một nửa bàn, dừng đôi môi dính chút bọt sữa của An.
Khánh nhướng mày, một nụ nửa miệng hiện lên: "Sữa ngon ?"
An giật , suýt nữa thì sặc. Cậu vội vàng lấy khăn giấy lau môi, giọng chút lắp bắp: "Cậu... là ?"
Khánh trả lời ngay. Cậu chống một tay xuống bàn An, cúi thấp xuống. Khoảng cách gần đến mức An thể ngửi thấy mùi hương gỗ hòa lẫn với mùi nắng sớm tỏa từ cơ thể . Khánh đưa tay lên, dùng ngón tay cái quệt nhẹ một vệt sữa còn sót nơi khóe môi An.
Hành động diễn quá nhanh và quá tự nhiên, khiến An hình. Đầu ngón tay của Khánh thô ráp do chơi bóng lâu ngày, nhưng chạm da thịt An mang theo một sức nóng thiêu đốt.
" thấy uống hết , chắc là ngon." – Khánh , giọng trầm xuống đầy từ tính – "Nhớ lấy, từ mai bỏ bữa sáng. bạn cùng lớp của ngất xỉu giữa giờ học ."
An đỏ bừng mặt, lí nhí: "... . Cảm ơn ."
Khánh lúc mới thỏa mãn thu tay về, thong dong về chỗ ở dãy cuối. An vẫn đó, tim đập thình thịch như đ.á.n.h trống. Cậu vô thức đưa tay chạm khóe môi nơi Khánh chạm , cảm giác tê dại vẫn còn vương vấn.
Giờ chơi, khí trong lớp trở nên náo nhiệt. Một nhóm nữ sinh lớp bên cạnh kéo đến cửa lớp 12A1, mục đích gì khác ngoài việc tìm Trầm Dư Khánh. Họ đem theo nước ngọt, bánh ngọt và cả những lá thư tay thơm mùi nước hoa.
Dư Khánh tựa lưng ghế, chân dài duỗi thẳng, trông vô cùng lười biếng. Cậu nhận lấy những món đồ đó một cách lịch sự nhưng giữ cách rõ rệt. Đôi mắt những cô gái đang đỏ mặt mặt, mà vô thức hướng về phía hàng ghế thứ hai, nơi một bóng dáng nhỏ nhắn đang cặm cụi bên chồng sách nâng cao.
An dường như cô lập khỏi thế giới ồn ào . Cậu đeo tai , tập trung tối đa bài vở. thực tế, trang sách mặt mười phút lật sang trang mới. Tai của An thực bật nhạc, thể thấy hết những lời xì xào xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-2-vi-ngot-luc-tam-gio-sang.html.]
"Khánh ơi, chiều nay trận giao hữu đúng ? Bọn tớ đến cổ vũ nhé?" – Một cô gái ngượng nghịu hỏi.
Khánh nhếch môi, ánh mắt vẫn khóa chặt gáy của An: "Tùy các . chỉ cần một cổ vũ là đủ ."
Đám đông xôn xao, bắt đầu đoán già đoán non xem "một " đó là ai. An cảm thấy sống lưng nóng lên, như thể một luồng điện từ phía đang chiếu thẳng . Cậu nhịn , xoay định lấy chai nước trong cặp.
Vừa vặn, chạm ánh mắt của Khánh.
Khánh né tránh, trái còn nháy mắt với một cái đầy ẩn ý. Cậu giơ hộp sữa đậu nành của lên, hiệu về phía cửa sổ, nơi ánh trăng ban sáng lặn mất, nhường chỗ cho mặt trời rực rỡ.
An vội vàng mặt , trái tim một nữa mất kiểm soát. Cậu tự nhủ, chắc chắn là Khánh đang trêu chọc thôi. Một như Trầm Dư Khánh, thể để ý đến một học bá nhạt nhẽo như chứ?
Buổi trưa, nắng bắt đầu gay gắt. An định ở lớp ăn bánh mì để tiết kiệm thời gian học, nhưng mở cặp thì một bàn tay to lớn giật lấy ổ bánh mì khô khốc của .
"Đi ăn cơm với ." – Dư Khánh đó, khuôn mặt chút biểu cảm nhưng ánh mắt chứa đầy sự kiên quyết.
" còn nhiều bài tập lắm..."
"Bài tập chạy mất , nhưng cái bao t.ử của thì sẽ biểu tình đấy." – Khánh để An kịp phản kháng, nắm lấy cổ tay kéo .
Lòng bàn tay Khánh rộng, bao trọn lấy cổ tay gầy gò của An. Sự tiếp xúc da thịt trực tiếp khiến An cảm thấy một luồng nhiệt chạy thẳng tim. Cậu cứ thế kéo giữa những ánh mắt kinh ngạc của bạn bè cùng khóa.
Tại căng tin, Khánh gọi những món bổ dưỡng. Cậu gắp miếng thịt sườn lớn nhất bỏ bát của An, lệnh: "Ăn hết. Nếu ăn hết, chiều nay sẽ bắt sân bóng rổ chạy mười vòng."
An bát cơm đầy ắp, khuôn mặt "bảo thủ" một cách đáng yêu của Khánh, bỗng cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua lòng.
"Khánh ..." – An ngập ngừng – "Tại đối xử với như ? Chúng ... đây cũng lắm mà?"
Khánh đang nhai cơm bỗng khựng . Cậu đặt đũa xuống, thẳng mắt An, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm như bầu trời đêm.
"Cậu thật sự nhớ ?"
An ngơ ngác: "Nhớ gì cơ?"
Khánh thở dài một tiếng, vẻ mặt chút thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất. Cậu nghiêng đầu, phía ngoài sân trường, nơi ánh nắng đang nhảy múa những tán lá.
"Chẳng tại cả. Chỉ là... thấy trăng , nên chia sẻ với thôi."
Lại là trăng. An đẩy đẩy gọng kính, thầm nghĩ Trầm Dư Khánh chắc là yêu thiên văn học lắm. Cậu rằng, trong lòng Khánh, "trăng" chính là đang đối diện , là duy nhất khiến trái tim của đội trưởng đội bóng rổ vốn chỉ đến những cú ném rổ, nay đến sự rung động dịu dàng của mối tình đầu.
Dưới cái nắng gắt của buổi trưa, sự quan tâm của Khánh dành cho An giống như một cơn gió mát, cứ thế len lỏi và thấm sâu tiềm thức của học bá ngây ngô. Một âm thầm bảo vệ, một vô tình đón nhận, sự gắn bó giữa họ cứ thế lớn dần lên theo từng nhịp đập của thời gian.