TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 6: Say và ngoan
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:38:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thi cuối kỳ căng thẳng qua, để những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang vọng khắp các dãy hành lang lớp 12A1. Để ăn mừng việc kết thúc chuỗi ngày "đèn sách" khổ cực, cả lớp quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại một quán cà phê sân vườn gian mở buổi tối.
Thanh An vốn thích những nơi ồn ào. Cậu định từ chối, nhưng Trầm Dư Khánh dùng ánh mắt "cún con" cùng hàng loạt lý do về việc "thắt chặt tình bạn" để kéo bằng .
Buổi tối hôm đó, quán cà phê trang hoàng bởi những dải đèn vàng lấp lánh như những vì rơi xuống mặt đất. Không gian ngập tràn mùi hương hoa cỏ ban đêm và tiếng rộn rã của những thiếu niên đang độ tuổi rực rỡ nhất. Thanh An chọn ở một góc khuất, nơi thể thấy ánh trăng nhạt nhòa đang trốn những tán lá cây cổ thụ. Cậu mặc một chiếc áo len mỏng màu kem, gương mặt ánh đèn vàng trông càng thêm nhu hòa, thanh tú.
Dư Khánh tất nhiên rời nửa bước. Cậu bên cạnh An, tay cầm ly nước ép, nhưng ánh mắt thì bao giờ rời khỏi sườn mặt của bên cạnh.
"Uống thử cái , ngon lắm, vị trái cây thôi." – Một bạn trong lớp ngang qua, đặt xuống mặt An một ly nước màu hồng nhạt, lấp lánh những bọt khí nhỏ.
An mảy may nghi ngờ. Cậu đang khát, thấy màu sắc xinh xắn nên đưa lên môi nhấp một ngụm lớn. Vị ngọt lịm của dâu tây và hương thơm nồng của đào nhanh chóng chiếm lấy vị giác, che lấp vị cay nồng kín đáo của rượu Gin pha lẫn bên trong.
"Ngon ?" – Khánh hỏi, tay vô thức chạm vành tai của An.
"Ngọt lắm." – An mỉm , đôi mắt lớp kính cận bỗng chốc trở nên long lanh hơn thường ngày.
Chỉ mười phút , tác dụng của ly "nước trái cây" bắt đầu phát huy.
Làn da trắng sứ của An dần dần ửng hồng, từ gò má lan nhanh xuống tận cổ. Đôi mắt bắt đầu phủ một tầng sương nước mờ ảo, ánh trở nên m.ô.n.g lung và thiếu tập trung. An thấy đầu nặng, nhưng lồng n.g.ự.c nhẹ bẫng như đang trôi bồng bềnh giữa những đám mây.
"Khánh ơi..." – An lên tiếng, giọng còn sự nghiêm nghị thường ngày mà trở nên mềm mỏng, chút âm cuối kéo dài như đang nũng.
Khánh ngay lập tức nhận điểm bất thường. Cậu đặt ly nước xuống, xoay đối diện với An, bàn tay to lớn áp lên trán : "An? Cậu thế? Mặt đỏ hết ."
An trả lời ngay. Cậu chằm chằm bàn tay của Khánh, đột nhiên, đưa hai tay lên, nắm chặt lấy cổ tay của Khánh. An đẩy , mà kéo bàn tay áp sát má , dụi dụi như một chú mèo nhỏ tìm ấm.
"Tay mát quá... thích thật." – An lim dim mắt, khóe môi cong lên một nụ ngây ngô.
Trầm Dư Khánh hình. Trái tim như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, tan chảy thành nước. Một Thanh An luôn giữ cách, một Thanh An luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng, giờ đây đang chủ động bám lấy , dùng ánh mắt đầy sự ỷ mà .
"An, say ." – Khánh thấp giọng, thở chút dồn dập. Cậu quanh, thấy đám bạn vẫn đang mải mê hát hò chú ý, liền nhanh chóng vòng tay qua eo An, kéo sát lòng .
" say... chỉ thấy trăng đang nhảy múa thôi." – An khúc khích , buông tay Khánh túm lấy vạt áo sơ mi n.g.ự.c , kéo mạnh về phía – "Này, tận hai cái mặt thế? Trầm Dư Khánh nào cũng ... chóng mặt quá."
Khánh buồn xót xa. Cậu đưa tay tháo chiếc kính cận của An , đặt sang một bên. Không lớp kính che chắn, đôi mắt của An trông càng lớn và tràn đầy cảm xúc. Cậu học bá nhút nhát thường ngày giờ đây bỗng trở nên gan lỳ lạ thường. Cậu rướn lên, chóp mũi chạm khẽ chóp mũi của Khánh.
"Khánh ..."
" đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-6-say-va-ngoan.html.]
"Sao ... với thế? Cậu tặng sữa cho , cõng , che ô cho ... Cậu là vệ tinh của thật ?" – An lẩm bẩm, thở mang theo mùi dâu tây ngọt ngào và chút men rượu nồng nàn vờn nhẹ môi Khánh.
Dư Khánh nín thở. Ánh đèn vàng phía lưng An tạo cho một vầng hào quang mờ ảo, biến thành tâm điểm duy nhất trong vũ trụ của Khánh. Sự chiếm hữu trong lòng Khánh trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu giấu con , bao bọc trong vòng tay để ai thể thấy dáng vẻ quyến rũ c.h.ế.t của .
" vệ tinh." – Khánh thì thầm, bàn tay luồn mái tóc mềm gáy An, ép tựa đầu vai – "Vệ tinh chỉ xoay quanh thôi. Còn ... là bầu trời của ."
An dường như rõ, hoặc chẳng còn sức để phân tích nữa. Cậu ngoan ngoãn vùi mặt hõm cổ của Khánh, tham lam hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc. Đôi tay siết chặt lấy eo Khánh, đôi chân run rẩy tìm điểm tựa.
"Khánh... thơm quá. thích mùi của ." – An thủ thỉ, những lời thành thật đến mức khiến Khánh cảm thấy da đầu tê dại.
Khánh thể chịu đựng thêm nữa. Cậu dậy, một tay giữ chặt eo An, tay xách cặp sách của cả hai. Cậu vội với lớp trưởng một câu nửa dìu nửa bế An khỏi quán.
Dưới ánh trăng đêm thanh vắng, con đường về nhà trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ. Khánh đưa An đến một băng ghế đá gốc cây ngọc lan đại thụ. Gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa thơm ngát và cái se lạnh của sương sớm.
An băng ghế, đầu vẫn dựa vai Khánh. Cơn say khiến trở nên bám một cách kỳ lạ. Cậu chịu yên, cứ liên tục dùng ngón tay di chuyển những đường gân tay của Khánh, ngước lên bằng đôi mắt lấp lánh nước.
"Trăng hôm nay... mờ thế hả Khánh?" – An chỉ tay lên trời, nơi vầng trăng đang một đám mây mỏng che khuất.
Khánh theo hướng tay , gương mặt đang đỏ bừng vì men của An. Cậu đưa tay vuốt nhẹ gò má nóng hổi của học bá, giọng dịu dàng đến mức thể vắt nước:
"Vì trăng đang hổ đấy."
"Tại trăng hổ?" – An ngây ngô hỏi .
"Vì nó thấy đang ở cạnh một 'vầng trăng' còn hơn cả nó."
An ngẩn , bỗng nhiên bật thành tiếng. Cậu vòng tay qua cổ Khánh, kéo cúi xuống thấp hơn. Trong gian chỉ tiếng lá cây xào xạc, An thì thầm tai Khánh, từng chữ một rõ ràng:
"Khánh , dối tệ thật đấy... mà, cũng thấy trăng lắm."
Nói , An nhắm mắt , buông lỏng sự phòng và chìm giấc ngủ trong vòng tay của Khánh. Cậu rằng, câu đó, Trầm Dư Khánh lâu đến mức nào. Ánh mắt chỉ sự bảo hộ, mà còn chứa đựng một tình yêu cuồng nhiệt đang chờ chực bùng cháy.
Ngọc Đinh Đang
Khánh hôn nhẹ lên trán An, kéo vạt áo khoác che chắn cho thật kỹ. Cậu mảnh trăng phía xa, thầm hứa với lòng :
"An , dù say tỉnh, dù ... thì vầng trăng , mãi mãi chỉ soi sáng cho một thôi."
Đêm đó, Trầm Dư Khánh cõng Thanh An về nhà con đường ngập tràn ánh trăng. Bóng của hai hòa một, trải dài mặt đất sỏi đá, tạo thành một minh chứng cho một tình yêu thầm lặng đang lớn dần những cơn say và những lời dối vụng về về thiên văn học.