TRANH HOÀNG BI CA - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-10-28 04:10:41
Lượt xem: 1,145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3:

 

“Ồ? Mềm cứng, chỉ thì . Chẳng lẽ Ô Đạt ngươi đích thử một ?”

 

Ai ai cũng rộ lên

 

Đại hoàng tử vẫn ung dung, tự rót thêm rượu, chậm rãi uống một ngụm, dáng vững như núi.

 

Thấy hề ý đùa.

 

Nụ của dần tắt, bầu khí chợt lạnh .

 

Ô Đạt nuốt một ngụm rượu, khàn giọng hỏi:

 

“Đại hoàng tử… lời của ngài là thật ?”

 

Hắn đáp.

 

Ta từng , Thẩm Tranh là một nữ nhân tuyệt sắc, mà Ô Đạt thì ngoài cái tính háo sắc, chẳng gì nổi bật.

 

Hắn liếc Thẩm Tranh, nâng chén rượu mặt lên, ngửa cổ uống cạn, hềnh hệch:

 

“Ô Đạt đa tạ ân thưởng của Đại hoàng tử.”

 

Hắn đặt mạnh chén xuống, bước đến mặt nàng, dễ dàng ôm ngang lấy eo, bế thốc nàng lên, về phía tấm màn trướng.

 

Ta theo phản xạ về phía Thẩm Tranh.

 

Nàng ôm gọn trong tay, bàn tay nhẹ bám lên cổ , đôi mắt đen sâu thẳm vượt qua vai Ô Đạt, thẳng về phía Đại hoàng tử.

 

Ánh mắt bình thản, hoảng sợ, phản kháng, tựa như lặng lẽ chấp nhận phận.

 

Ta chợt nhớ đến trưởng Thẩm Am của nàng, từng thủ giữ Ngọc Môn quan bốn mươi lăm ngày, cuối cùng c.h.ế.t ngoài cửa ải, đ.â.m thành nhím mà từng khuất phục.

 

Người Nữ Chân chúng , tuy hận , nhưng cũng khâm phục.

 

Còn của mềm mại như dây tơ tằm, yếu đuối như cỏ tơ vờn gió.

 

Ta mặt , nỡ nữa.

 

Khi Ô Đạt bế nàng khuất trong trướng, doanh trướng ồn ào trở .

 

Có kẻ lớn hỏi:

 

“Điện hạ, đợi Ô Đạt thử xong, thể tlũ nam nhân , đều hiểu rõ ý niệm bẩn thỉu trong đầu.

 

Giữa những tiếng , lén Đại hoàng tử.

 

Hắn dựa ghế, tay thong thả xoay chén rượu, vẻ mặt lạnh nhạt như chẳng hứng thú gì.

 

thấy vài tia vụt qua, hướng về phía tấm màn trướng, ánh mắt tối đen, trầm lặng, khó đoán.

 

Tiếng hét t.h.ả.m vang lên đúng lúc đó… là của Ô Đạt.

 

Tiếng kêu đau đớn đến mức khiến đều nhận bất thường.

 

Đại hoàng tử bật dậy, gạt đổ chén rượu, sải bước về phía doanh trướng.

 

Ta cũng vội theo sát .

 

Khi màn trướng vén lên, cảnh tượng mắt khiến c.h.ế.t lặng.

 

Ô Đạt giữa phòng, quần áo xộc xệch, miệng gào t.h.ả.m thiết.

 

Hắn lấy tay bịt chặt con mắt trái, m.á.u tươi từ kẽ ngón tay tuôn xối xả, một cây trâm cắm sâu trong hốc mắt, m.á.u và nước mắt hòa lẫn thành dòng.

 

Thẩm Tranh thì dựa giường, tay nắm tấm chăn mỏng che ngực.

 

Áo ngoài xé rách, nhưng áo lót bên trong vẫn nguyên vẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-hoang-bi-ca/chuong-3.html.]

 

Đôi mắt đen sâu thẳm của nàng bình thản cảnh tượng hỗn loạn , tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể chuyện chẳng hề liên quan đến nàng.

 

Không hiểu , thở phào nhẹ nhõm.

 

Ô Đạt đau đến phát cuồng, gào rống lao lên g.i.ế.c nàng, nhưng Đại hoàng tử bước tới, bắt gọn cổ tay .

 

Điều kỳ lạ là, rõ ràng Thẩm Tranh đ.â.m trọng thương một tướng lĩnh Nữ Chân nhưng hề nổi giận.

 

Ngược , đầu tiên thấy mỉm , nụ thản nhiên mà thỏa mãn, mang theo chút vui thú tàn nhẫn.

 

Hắn liếc nàng, chậm rãi với Ô Đạt, giọng nhàn nhạt như đang bàn chuyện vặt:

 

“Ngươi chẳng thử qua ? Thế nào, xương nàng mềm cứng?”

 

Tiếng rơi nhẹ mà lạnh buốt, khiến cả doanh trướng lặng như tờ.

 

Sau đó, lượt đuổi ngoài.

 

Trong doanh trướng chỉ còn và nàng.

 

Ta ngoài, qua khe hở thấy bước đến bên mép giường, đưa tay vuốt nhẹ gò má Thẩm Tranh, ngữ khí bình thản mà sâu xa:

 

“Vì ngươi dùng trâm để đ.â.m ?”

 

Nếu nàng thật sự , e cũng dễ dàng.

 

Hắn Ô Đạt, dù tay nhanh hơn nhưng với sức mạnh và sự cảnh giác của nàng vẫn vô phương tay .

 

cũng khi…  giữa lúc hoan hỉ, nam nhân thường buông phòng , ai mà chắc điều gì.

 

Thẩm Tranh ngẩng đầu , ánh mắt bình tĩnh, lời chậm rãi nhưng rõ ràng từng chữ:

 

“Thiếp là mặt Đại Lương đến hòa . Theo quy củ của Đại Lương, là thê tử của Điện hạ. Thiếp… là của một ngài.”

 

Sau , mỗi khi nhớ cảnh , vẫn cảm thấy ớn lạnh, càng là nữ nhân tuyệt sắc thì càng dối.

 

Một lời mềm mỏng mà đủ khiến kẻ như tin tưởng.

 

Đại hoàng tử rõ ràng nàng cho vui lòng.

 

Hắn khẽ vén mái tóc rũ bên má nàng, đưa tai, giọng thấp, mang theo ý mơ hồ:

 

“Nàng là của một ?”

 

Trong giọng ý , như khẽ trêu, như lấy lạ, cũng thể là khâm phục nàng dám lời .

 

Cuối cùng, chỉ gật đầu, nhẹ giọng đáp:

 

“Được. Nàng là của .”

 

Từ đêm đó, Đại hoàng tử bao giờ đưa nàng yến tiệc nữa.

 

Đội trưởng đội cận vệ của Đại hoàng tử từng lo lắng mà thầm hỏi nhỏ giọng:

 

“Nữ nhân nhà họ Thẩm xinh đến , Đại hoàng tử khi nào… động lòng ?”

 

Ta khinh bỉ nhổ một tiếng.

 

“Đại hoàng tử minh thần võ, thể vì một nữ nhân mà mê , mất cả lý trí ? Ngài chỉ là... tò mò với nhà họ Thẩm mà thôi.”

 

Thực , cũng thường lui tới chỗ Thẩm Tranh.

 

Hắn vô vàn thú vui để tiêu khiển: cưỡi ngựa, săn bắn, tắm suối nóng, trong doanh trại, nữ nhân vây quanh cũng chẳng ít, nàng chỉ là một vật tiêu khiển khác biệt đôi chút giữa muôn vàn vật tiêu khiển mà thôi.

 

Ta từng tin chắc điều đó.

 

Đại hoàng tử là ôm chí lớn, loại nam nhân đem lửa hận của chiến trường trút lên nữ nhân.

 

Trong mắt , chiến tranh là chuyện của nam nhân, việc đem nỗi thù với Đại Lương trút lên một nữ tử, là điều khinh thường chẳng buồn .

Loading...