TRANH HOÀNG BI CA - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-10-28 04:11:28
Lượt xem: 1,048
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-10-28 04:11:28
Lượt xem: 1,048
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Chương 5:
Ta hiểu, đứa trẻ từng cơ hội sinh đời.
Đến lúc đứa nhỏ lớn lên, lẽ nào để nó dẫn quân thiết kỵ giày xéo quê hương của mẫu , tàn sát nhân của chính ?
Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Trinh cũng mang nửa dòng m.á.u Hán, mẫu là Hán, nhưng sinh xong nữ nhân Lão Khả Hãn g.i.ế.c c.h.ế.t.
Thế mà vẫn lớn lên với tâm hồn hiếu học, say mê văn hóa Hán.
Nếu thật một mẫu là Hán ở bên dạy dỗ, nuôi dưỡng... chẳng sẽ còn nguy hiểm hơn gấp bội ư?
Đại hoàng tử khi chỉ thản nhiên với :
“Ta chừng mực.”
thực tế chứng minh, Thẩm Tranh còn chừng mực hơn .
Ngay khi nhận mang thai, nàng tự uống t.h.u.ố.c phá thai, cần ai lệnh.
Khi tin, giận dữ đến cuồng nộ, lập tức chạy đến.
Ta theo chỉ thấy nàng giường, đắp tấm chăn mỏng, vẫn cố giữ dáng đoan trang, m.á.u từ hạ thấm lớp vải, mà nàng vẫn bình thản, như ai thấy nỗi nhục nhã của .
Gương mặt nàng trắng bệch, chút huyết sắc, mồ hôi lạnh tóc dính chặt má, càng khiến đôi mắt đen của nàng thêm sâu và tối.
Hắn cúi xuống, nắm chặt cằm nàng, giọng trầm khàn pha lẫn giận dữ:
“Ai cho ngươi tự ý chủ?”
Nàng khẽ cong môi, nở nụ yếu ớt nụ bi thương bình thản, thẳng mà hỏi :
“Nếu , chẳng lẽ sinh nó ?”
Giọng lạnh đến đáng sợ:
“Ngươi cũng xứng sinh con cho ?”
Rồi ép xuống gần, từng chữ rít giữa kẽ răng:
“Ta giận vì đứa con. Ta giận vì ngươi tự chủ. Nhớ kỹ ngươi là của , từ sợi tóc đến từng tấc da, ngươi quyền định đoạt bất cứ thứ gì. Hiểu ?”
Ta ở cửa, thấy nàng khẽ gật đầu.
Nàng vốn yếu, phá thai đó, dưỡng bệnh hơn nửa năm mới gượng dậy đôi chút.
Từ đó về , Đại hoàng tử bao giờ đến thăm nàng nữa.
Hắn thiếu nữ nhân mỹ sắc, hương thơm, tiếng vây quanh mỗi đêm, nhưng niềm vui trong mắt biến mất.
Thỉnh thoảng, lặng hàng giờ, vô định, ánh mắt xa xăm và trong khoảnh khắc hiếm hoi, thấy nơi đáy mắt thoáng qua một tia ngẩn ngơ, mơ hồ như hối tiếc.
Từ , từng nhắc đến Thẩm Tranh mặt .
Không ai nhắc đến nàng nữa.
Giữa , như hình thành một thứ ước định vô hình, như thể nữ nhân c.h.ế.t từ lâu .
Ta thật lòng mong rằng Đại hoàng tử sẽ quên nàng , quên sạch như từng tên Thẩm Tranh tồn tại đời.
Nữ nhân như nàng, đối với vốn dĩ nên tồn tại.
một đêm khuya, khi từ ngoài mang sữa dê về, mở cửa bước , liền thấy đang cạnh giường nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-hoang-bi-ca/chuong-5.html.]
Từ khi sẩy thai, Thẩm Tranh thường suy nhược, nên giấc ngủ luôn sâu, thở đều mà yếu.
Đại hoàng tử cúi , gần nàng, bàn tay chậm rãi chạm lên gương mặt , ánh mắt đọng nơi nàng, chứa thứ tình cảm sâu thẳm đến mức chẳng thể hiểu nổi.
Một lúc lâu , mới thẳng dậy, khẽ hỏi :
“Thân thể nàng khá hơn ?”
Ta cố che giấu vẻ kinh ngạc, cúi đầu đáp:
“Tốt hơn nhiều , vẫn cần tẩm bổ lâu dài.”
Hắn chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nàng nữa nàng vẫn đang say ngủ, mày cau , nhưng gương mặt vẫn đến lạ.
Một vẻ mong manh đến mức khiến sợ sẽ vỡ tan nếu chạm .
Hắn rời , bóng dáng cao lớn khuất tấm màn.
Ta đang ngủ giường, bất giác nhớ đến Đại hoàng tử thuở tám tuổi.
Hồi đó, nhặt một con mèo con trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc như lưu ly.
Ai cũng con mèo sống nổi, nhưng tin, ngày ngày bón cho nó uống sữa dê, cuối cùng thật sự nuôi sống .
Con mèo lớn lên, bộ lông trắng muốt, ánh mắt trong suốt, tính khí cao ngạo mà quấn quýt .
Nó thường dụi tay , ngoan trong lòng , ngoan ngoãn và yên tĩnh như một linh vật nhỏ.
Rồi một hôm, Lão Khả Hãn :
“Một chiến sĩ của thảo nguyên mà suốt ngày ôm con mèo , sẽ chẳng bao giờ thành kiên cường.”
Trước mặt , Lão Khả Hãn xách con mèo lên, ném mạnh xuống đất.
Con mèo nhỏ gục tại chỗ, m.á.u tràn từ miệng và mũi, nhưng đôi mắt xanh vẫn bình thản, dịu dàng, oán hận.
Nó cố gắng bò từng chút một, từng chút một, cuối cùng đến gần đôi giày của vươn đầu lưỡi hồng nhạt l.i.ế.m nhẹ lên mũi giày, ngã xuống, mà c.h.ế.t .
Đại hoàng tử đó, cúi đầu nó, đến tận khi con vật nhỏ dựa chân ngừng thở.
Khi Thẩm Tranh đang say ngủ, trong lòng khỏi thở dài.
Nàng, cũng giống như con mèo nhỏ năm nào, mong manh, dịu dàng, ngoan ngoãn đến đáng thương và cũng là thứ mà Đại hoàng tử vĩnh viễn thể .
Thẩm Tranh từng hỏi , vì đối xử với nàng như thế.
Lúc đang đun t.h.u.ố.c cho nàng.
Nghe thấy giọng nàng, , thấy nàng đang bên khung cửa sổ, ánh nắng chiếu qua song gỗ rải xuống mặt đất, phủ lên nàng một tầng sáng nhạt.
Làn da nàng trắng đến gần như trong suốt, ánh sáng hắt khiến cả như tan quầng sáng, mỏng manh đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến nàng biến mất.
Ta khẽ , :
“Bởi vì ngươi giống tỷ tỷ .”
Nàng ngẩn .
Ta kể:
“Mười lăm năm , thảo nguyên gặp đại hạn. Sông cạn, cỏ c.h.ế.t, gia súc ngã hàng loạt.”
“Bộ tộc dắt díu nam tiến tìm nguồn nước. Trên đường, tỷ đem ngụm nước cuối cùng, miếng ăn cuối cùng nhường cho . Sau đó, tỷ lâm bệnh nặng… c.h.ế.t.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.