Không  là do  lấy   ý thức  là vì cơn đau đầu tác quái, nhưng Chung Mạn vẫn  mở mắt  cảm thấy đầu   một sợi dây thừng xuyên qua, ép tới mức những thứ trong não tưởng chừng như  dán thành một đống, hộp sọ cũng đau ghê sớm. Cô cong đốt ngón tay day day huyệt thái dương   dậy,  sang đồng hồ báo thức  thấy chỉ 11 giờ. Nghĩ tới công việc chất đống ở công ty, đầu  càng đau hơn. Cô vịn tường lê chân  nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi mới dần dần hồi phục sức sống,  quần áo xong  tới phòng khách liền thấy Diệp Minh Hi đang bê thức ăn từ phòng bếp  .
“Bữa sáng ?” Chung Mạn hi vọng bừng bừng hỏi,  hề bất ngờ khi thấy Diệp Minh Hi gật đầu.
“Tốt quá!” Cô kéo ghế  , hai giây  một bữa sáng  hảo kiểu Anh   bày   mặt cô. Thịt xông khói và trứng gà  chiên  tới, bánh khoai thơm giòn, đậu hấp mềm mịn, còn  bánh mì nóng hổi phết bơ tan chảy  nửa phần. Sau khi ăn xong, uống tới cạn cốc sữa ấm nóng, Chung Mạn mới thấy   sống !
“Nhóc con, hôm nay chị cũng  tăng ca. Bữa tối em tự ăn  , đừng đợi chị.” Thứ bảy vốn là ngày nghỉ, nhưng vì nghĩ cho hạnh phúc của những ngày bình thường, dạo  Chung Mạn đều tự giác tăng ca.
“Vâng.” Gật đầu.
Cô  dậy xách túi   hai bước, bỗng   tìm đồ trong túi, tìm một lúc lâu cuối cùng lấy  hai tờ giấy, chạy qua khoe với Diệp Minh Hi.
“Này, ở đây  hai tấm vé xem kịch, em  hứng thú ?” Sau khi đưa cho Diệp Minh Hi, cô cào cào đầu. “ mà chủ nhật là ngày mai , kỳ thi của em   vẫn  kết thúc ?”
“Kịch của Dương Thanh Xuyên?” Diệp Minh Hi  chút kinh ngạc.
“Người   giỏi ?”
“Vâng.” Diệp Minh Hi gật đầu  chút do dự.
Có thể khiến Diệp Minh Hi gật đầu mạnh như , Dương Thanh Xuyên  chắc chắn  nổi tiếng. Cô chẳng  chút gì về kịch, hôm qua khi Mạc Lâm cho cô cũng  bảo gì. Anh  chỉ  là vé bạn cho, cô  thời gian thì ,  rảnh cũng  cần trả ,  cô tưởng chỉ là đoàn kịch nhỏ  nổi tiếng. May mà cô còn nhớ đưa cho Diệp Minh Hi, nếu  cứ để trong túi như , nhỡ rách mất thì cô thật sự   kiếm ai mà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-100.html.]
“Mạc Lâm  thật là, cũng chẳng  cho  một câu.” Chung Mạn thầm trách cứ trong lòng, mở miệng hỏi: “Thế em    ?”
Gật đầu.
“Thôi , nhưng em  học thuộc hết những kiến thức cần thi . Nếu mai chị hỏi mà em  trả lời , đừng  là xem kịch, cửa cũng  cho  luôn,   hả?”
“Biết .”
“Ngoan.” Chung Mạn xoa đầu  vài cái  mới hát ngâm nga bước  khỏi nhà.
Diệp Minh Hi đưa tay chạm lên độ ấm vẫn còn sót   đầu, ánh mắt tối , trầm mặc  một lúc trong phòng khách   dậy  trong phòng lấy bóng rổ   ngoài.
Khi tới sân bóng của trường, Lạc Văn và Tiểu Ngũ cũng ở đó. Hai  thấy Diệp Minh Hi thì sững sờ giây lát, Tiểu Ngũ mở miệng hỏi: “Sao ngày nghỉ mà mày cũng tới?”
“Tập luyện.” Cậu ném bóng lên đất, bắt đầu luyện ném bóng  rổ.
Hai  thấy tâm trạng   vẻ   lắm bèn mặc kệ , tiếp tục cắm đầu bàn bạc chiến lược thi đấu. “Tiền đạo của đối phương là Tam Phân Vương, dáng  cao, độ chính xác cũng cao. Chúng  chỉ cử một  lên theo sát chỉ e  đủ.”
“ nếu cử tận hai , lực phòng thủ ở vị trí khác sẽ  yếu.”
“Cũng …” Tiểu Ngũ bực bội nhíu mày, cùng Lạc Văn tiếp tục nghiên cứu tài liệu,  lấy  P4 xem clip thi đấu   của đối phương, bàn bạc mất gần cả một buổi chiều mới đưa  một kế hoạch   hảo cho lắm. “Cái  ngay cả em  còn cảm thấy  .”
“Nói cho cùng,  cách thực lực bày  đó, điều chúng    cũng chỉ  cố gắng hết sức.” Lạc Văn  rõ tình hình đội ,   an ủi Tiểu Ngũ vài câu. Đang thu dọn đồ đang định  về,  thấy cái bóng dáng loắt choắt  sân bóng vẫn đang ném bóng. Còn  kịp  gì, Tiểu Ngũ  gào lớn lên: “Diệp Minh Hi,  mày vẫn ở đây? Đã bốn tiếng  đó!”