“Chết tiệt!” Người  cướp bóng khẽ rủa một tiếng, nhấc chân đuổi theo. Tiểu Ngũ cũng  chậm chân đuổi theo từ phía khác. Diệp Minh Hi  nhỏ chân chậm chẳng mấy chốc   hai  bao vây, dáng  thấp bé luồn trái xen  giữa những cánh tay chân, cố gắng lừa . Chạy  tới vạch lập tức nhảy lên định ném. Có  đuổi tới giơ cánh tay dài định chặn bóng giữa chừng,  ngờ ném bóng chỉ là giả vờ, chớp mắt bóng  xuyên qua nửa sân rơi  tay Tiểu Ngũ tới tiếp ứng. Một giây , quả bóng  ung dung xuyên qua vành rổ.
“Hay!” Không chỉ Lạc Văn cảm thấy , ngay cả   cướp bóng cũng  khỏi khen ngợi một câu “Tuyệt vời!” với mánh khoé của Diệp Minh Hi.
“Nhóc con,   tệ.” Tiểu Ngũ vỗ mạnh lên vai Diệp Minh Hi. Diệp Minh Hi cũng nở nụ  hiếm thấy. Đây là  đầu tiên  nhận  sự khen ngợi và khẳng định trong đội bóng rổ.
“Này, mấy  đừng ngẩn , tiếp tục tập !” Lạc Văn thấy kế sách  hiệu quả, lập tức lấy  khí thế của đội trưởng thúc giục bọn họ tăng cường tập luyện.
“ , ban nãy là bọn  sơ suất. Hai   suôn sẻ nữa cũng  dễ dàng  .” Hai  phe  cũng hăng hái lên, xoa tay hăm hở  gỡ  một hiệp.
“Ai sợ ai chứ, xuất chiêu xem nào!” Tiểu Ngũ  xong,   chút ỉu xìu  đầu  xin ủng hộ từ Diệp Minh Hi. “ chứ?”
“Tất nhiên!”
Đôi mắt  ánh lên sự tự tin rực rỡ lấp lánh  ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
 
Chủ nhật hôm ,  khi Diệp Minh Hi  trả lời chính xác tất cả câu hỏi ngẫu nhiên của Chung Mạn, hai  cùng  xe buýt tới nhà hát.
“Xin chị cho em xem vé ạ.”
“À.” Chung Mạn đưa vé  tay cho nhân viên soát vé.
“Mời  bên .” Nhân viên soát vé dẫn hai  bọn họ một lớn một nhỏ  về phía . Chung Mạn   theo,  líu lưỡi vì tình trạng cả rạp chật kín.
Xem  Dương Thanh Xuyên  thật sự  nổi tiếng, cả ba tầng đều  còn chỗ trống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-103.html.]
“Ở trong .” Nhân viên soát vé dùng đèn pin cầm tay chiếu  hai trong  bốn ghế trống giữa hàng thứ hai.
“Vâng, cảm ơn.” Chung Mạn  chút khó tin,  ngờ vị trí của bọn họ  là hàng thứ hai của tầng một. Nếu   ủng hộ Dương Thanh Xuyên  tấm vé  suýt nát trong túi của cô, liệu cô   tống lên  Hoả  nhỉ?
Lần đầu Chung Mạn tới nhà hát xem kịch sân khấu cỡ lớn, thứ gì với cô cũng đều  mới lạ. Cô ngó trái   một hồi  giở tạp chí  in ấn  đẽ của nhà hát xem giới thiệu về nội dung vở kịch.
“Tới sớm như  ?” Một bóng đen   ghế trống cạnh cô, còn  chuyện với cô. Cô hoang mang ngẩng đầu lên, đập  mắt là nụ  nho nhã lịch thiệp của Mạc Lâm.
Trái tim Chung Mạn đập mạnh liên hồi, vội vàng mỉm  đáp : “Mạc Lâm,  cũng tới ?”
“ , kịch của bạn  thì  thể  ủng hộ. Minh Hi, em  ôn thi  thỏa hết ?” Anh   hề xem nhẹ  nhóc Diệp Minh Hi vốn đang cắm đầu nghiên cứu tờ tạp chí,   thấy tiếng của    lập tức     nãy giờ.
Diệp Minh Hi gật đầu, Chung Mạn lo Mạc Lâm sẽ nghĩ Diệp Minh Hi thiếu lễ phép, bèn trả lời  : “Nó ôn xong hết , lúc nãy  hỏi ngẫu nhiên mấy câu liền nó đều trả lời .”
“Giỏi  ?” Mạc Lâm khen ngợi, ánh mắt chuyển về chỗ Chung Mạn, nụ  càng sâu hơn. “Vậy cũng  uổng công chúng  vất vả như thế.”
“.” Chung Mạn cũng đáp    bằng một nụ  rạng rỡ.
Lúc  ánh đèn trong nhà hát chợt tối , đèn sân khấu chiếu xuống tạo  một vòng tròn đỏ lớn lóa mắt ngay giữa rèm sân khấu. Chung Mạn và Mạc Lâm dựa   ghế của , yên lặng xem kịch.
Kịch của Dương Thanh Xuyên luôn chú trọng về độ hoành tráng và chiều sâu,  qua thì  vẻ như   nhiều điểm nhấn, nhưng nếu nhấm nháp tỉ mỉ thì ngày càng thấy thú vị. ‘Sự xinh  và âu sầu của Bạch Cốt Tinh*       là khắc hoạ về hào quang và sự cô đơn của phụ nữ văn phòng. Khi Chung Mạn thấy nữ chính kéo lê  thể mệt nhọc mở cửa  nhà, bỗng như nổi điên bật hết tất cả đèn trong phòng, suýt nữa thì cô cũng bật  nức nở thành tiếng cùng với nữ chính.
*Ngày nay Bạch Cốt Tinh mang ý nghĩa mới để chỉ thành phần trí thức, là  tắt của bạch lĩnh (lao động trí óc) + cốt cán (nòng cốt, chủ chốt) + tinh  (tinh hoa, ưu tú, kiệt xuất).
Cô quá hiểu rõ cảm giác . Bao  đối diện với phòng khách đen kịt  một bóng , cô sẽ nảy lên ý định  lời  về nhà xem mắt kết hôn  sinh con, chỉ vì    một  đối diện với màn đêm tuyệt vọng và cô đơn nữa.
Đang xem tới mức khó mà kiềm nén, một cánh tay bỗng xuất hiện  mặt cô. Cô  đầu , thì  Mạc Lâm đang đưa một tờ khăn giấy cho cô. Cô ngẩn ngơ sờ  mặt , thì  nước mắt  rơi đầy mặt.
“Cảm ơn.” Cô khẽ .