Mạc Lâm mỉm  coi như đáp ,  đầu qua tiếp tục xem kịch, cứ như thể  từng  gì . Thái độ  của    khiến Chung Mạn cảm thấy uất ức,  săn sóc  giữ  tôn nghiêm của cô. Cô cảm kích  Mạc Lâm một cái,  mới lau khô nước mắt  mặt, tiếp tục xem kịch.
Hai giây , Diệp Minh Hi cũng nhếch môi, dời ánh mắt về  sân khấu.
Vở kịch    thời gian nghỉ giữa chừng. Đợi tới khi ánh đèn bỗng sáng, tất cả diễn viên bước  chào cảm ơn, Chung Mạn mới như bừng tỉnh từ giấc mộng,  dậy vỗ tay thật lớn, vỗ tới mức tay đỏ lên  vẫn  chịu dừng .
“Xúc động tới  ?” Mạc Lâm ngó  bàn tay đỏ bừng của Chung Mạn, buồn  hỏi.
“Hay quá ,  giờ    kịch sân khấu  rung động lòng  tới !  còn tưởng sẽ giống như phim truyền hình. Bây giờ   lo  khi  về nhà sẽ  kìm  mà đập nát tivi mất.”
“Ha ha,  chắc chắn sẽ   lời của cô Thanh Xuyên…  , lát nữa  mời   ăn cơm, cô    cùng ?” Mạc Lâm   vẻ như vô tình mời.
Chung Mạn  lung lay, nhưng nghĩ tới Dương Thanh Xuyên là một  nổi tiếng,   chẳng quen   , tuỳ tiện  ăn cơm cùng thì  vẻ    lắm. “Cảm ơn, các  cứ ăn .”
“Không  thật ? Không   quen với một  , Thanh Xuyên sẽ  tiếc nuối đó. Mà chẳng  Minh Hi đang học về kịch ? Có thể đối diện giao lưu với Thanh Xuyên là một việc  khó  .” Chỉ cần Mạc Lâm  thuyết phục một ,  thì điều duy nhất  đó  thể  chỉ  gật đầu đồng ý. Quả nhiên Chung Mạn chỉ nghĩ ngợi một lát  lập tức đồng ý.
Mạc Lâm nhạy bén nhận thấy khi   ngỏ lời mời, Diệp Minh Hi bỗng ngẩng đầu    một cái  nhanh chóng dời ánh mắt . Không  Mạc Lâm  từng thấy ánh mắt kiểu , nhưng ánh mắt  đặt ở   một thiếu niên mới mười lăm tuổi  vô cùng thiếu hài hoà. Thầm để ý tới chuyện , sắc mặt   vẫn bình thường, dẫn hai  tới  ở một gian trong nhà hàng nhỏ cách nhà hát năm phút di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-104.html.]
Gian phòng  lớn lắm nhưng cách bày biện   lịch sự tao nhã. Người  đây đến cả đẳng cấp cũng  nâng lên hẳn mấy bậc. Lòng hiếu kỳ của Chung Mạn  giờ  lớn, đương nhiên sẽ   ngó lung tung như già Lưu*, chỉ khi phục vụ quá nhiệt tình mới thấy  thoải mái một chút. Trái , Diệp Minh Hi  vô cùng bình tĩnh, thái độ đó ánh mắt đó so sánh với  thường xuyên   chốn cao cấp như Mạc Lâm cũng  hề thua kém. Chung Mạn  mà trong lòng thầm tự hào vài phần: Thằng bé  mang  ngoài  hề   mất mặt.
*Già Lưu ( còn  gọi là bà Lưu, Lưu lão): Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
Mạc Lâm đưa thực đơn cho Chung Mạn, “Xem  món nào thích ăn, hai   kiêng gì ?”
“Không.” Chung Mạn lắc đầu, đang cúi xuống xem thực đơn, cửa gian phòng liền mở . Dáng  cao to của Dương Thanh Xuyên bước , tay  vỗ một cái lên vai Mạc Lâm, cao giọng : “Tên  giỏi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện ?”
“Câu   là   mới đúng chứ?” Mạc Lâm  dậy dẫn Dương Thanh Xuyên  chỗ, giới thiệu với  . “Đây là Chung Mạn, đồng nghiệp . Đây là em họ cô , ở trường  bé cũng là đạo diễn kịch sân khấu,   thì là đồng nghiệp với  đấy.”
“Thật ? Hồi đó lên đại học bọn  mới bắt đầu  kịch, giờ đến cả tiểu học cũng  ?” Dương Thanh Xuyên vốn định khen Diệp Minh Hi một phen, nhưng lời  thốt   khiến Chung Mạn thấy  thoải mái. Mạc Lâm cũng vội vàng : “Mắt  của  vẫn tệ như thế. Người  học trung học ,    ở   đứa trẻ tiểu học trông thông minh như  chứ?”
“Cũng , xem mắt  của  .” Dương Thanh Xuyên vỗ vỗ đầu . “Đã chọn món ?”
“Đang đợi  đấy.” Mạc Lâm  xong Chung Mạn liền đưa thực đơn qua. Dương Thanh Xuyên gọi vài món, Mạc Lâm kêu Chung Mạn cũng chọn vài món  dừng. Có lẽ tự thấy lời lúc nãy   mếch lòng đứa trẻ nên Dương Thanh Xuyên dùng thái độ  khiêm tốn mà  chuyện với Diệp Minh Hi. Trước ánh mắt mong đợi của Chung Mạn, Diệp Minh Hi cũng   tiến lùi mà trả lời , thậm chí còn đúng lúc đưa  một vài câu hỏi  chiều sâu. Về  Dương Thanh Xuyên và Diệp Minh Hi quả thật giống như đang giao lưu kinh nghiệm về kịch sân khấu .
Bên  Chung Mạn và Mạc Lâm thường xuyên ăn cơm cùng , tám chuyện quen  nên cũng  còn câu nệ, nghĩ tới gì thì  cái đó. Như hôm nay đa phần chủ đề của Chung Mạn đều xoay quanh vở kịch ban nãy mới xem.