Rất ít khi thấy Lục Hữu Lương nghiêm túc như , Chung Mạn bất giác  nghiêm chỉnh, trả lời câu hỏi của  . “Không ,   đồn thổi từ  ?”
“Đồn thổi?” Anh lườm cô trách cứ. “Anh hỏi em, tối qua em  ?”
“Tối qua? Thì  xem kịch sân khấu, lẽ nào  cũng  xem?” Chung Mạn đánh giá   từ  xuống , rõ ràng cảm thấy     văn hoá tới mức .
“Anh  xem, nhưng   tới ‘Szechuan House’,  thấy em và tổng giám đốc Mạc cùng   , còn  hai  luôn ở trong gian riêng thầm thì  chuyện với .”
“Bọn em ở trong gian riêng  cũng  ?” Chung Mạn khó hiểu hỏi.
“Anh  hỏi nhân viên phục vụ. Em đừng  đổi chủ đề, mau  em với tổng giám đốc Mạc là thế nào.”
“Mạc Lâm quen với đạo diễn của vở kịch đó, lấy  vé,  khéo gần đây Minh Hi  tham gia đoàn kịch ở trường, em liền dẫn nó  xem.”
“Thế ‘Szechuan House’ thì ?”
“À, xem kịch xong thì cùng   và đạo diễn dùng bữa, tiện thể bảo em dẫn Minh Hy tới giao lưu với đạo diễn một phen.” Chung Mạn  xong, nhíu mày  với Lục Hữu Lương. “Làm ơn,  đừng nghĩ nhiều quá,   chẳng  gì cả.”
Chung Mạn  như đúng , Lục Hữu Lương  xong   tình hình  . Để ý việc Diệp Minh Hi tham gia đoàn kịch, đặc biệt tìm  xin vé, còn  lòng sắp xếp bữa tối ‘giao lưu một phen’, việc   tốn bao nhiêu thời gian và tâm tư? Loại  như Mạc Lâm  chuyện gì cũng đều  mục đích,   kết quả. Chỉ  cô ngốc  mới tin rằng   chỉ là tiện thể mà thôi.
“Em  thật , ngoài mời em  xem kịch , tổng giám đốc Mạc còn  hành động đặc biệt nào nữa?” Chung Mạn  gọi thẳng tên Mạc Lâm 
“Ờ…” Chung Mạn    nên   chuyện Mạc Lâm đưa đón cô . Nghĩ đến ngay cả  cũng từng hiểu lầm, chẳng lý nào Lục Hữu Lương cũng  hiểu lầm.
“Nói mau!” Lục Hữu Lương quát cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-108.html.]
“Ừm, bây giờ tới tối là em sẽ tới trung tâm dạy thêm  việc. Khi tan    sẽ tới đưa em về nhà…”
“Như  còn   nghĩ quá nhiều, bản  em  thấy  vấn đề ?” Lục Hữu Lương  thể tin nổi mà hỏi  cô.
Chung Mạn  chút ấm ức, “Em cũng thấy  .     là   em rời công ty, trách  mất thời gian đào tạo nhân viên mới,  sợ em  thêm sẽ ảnh hưởng công việc, cho nên mới…”
“Anh   em liền tin ? Anh  bảo em  c.h.ế.t em   ?” Lục Hữu Lương sắp nổi điên ,     ngu ngốc như  chứ?
Chung Mạn cũng cảm thấy chẳng  tính thuyết phục gì cả.  tại  khi Mạc Lâm  với cô, cô  nghĩ đó là sự thật    cần  nghi ngờ chứ? Cô cào cào đầu. “Anh nghĩ   đang theo đuổi em ?”
“Không lẽ em tin mấy câu thuận tiện  sợ  đào tạo  mới của   thật ?” Lườm lườm lườm,   hi vọng là lườm thêm vài cái thì   sẽ thông minh lên một chút.
“ em thật sự  cảm nhận  là   đang theo đuổi .” Theo đuổi con gái bình thường chẳng  là trực tiếp tặng hoa tặng quà ? Trước giờ Mạc Lâm  từng tặng hoa cho cô, thậm chí quà… Đồ ăn vặt tính ? Hay là hai tấm vé xem kịch  cũng tính?
“Thế em  xem, nếu em phát hiện    theo đuổi em, em sẽ  thế nào?”
“Tất nhiên là từ chối   .” Chung Mạn trả lời như lẽ dĩ nhiên.
“Và giữ  cách với  , nước sông  phạm nước giếng?” Thấy Chung Mạn thành thật gật đầu, Lục Hữu Lương thở dài. “Cho nên   mới dùng hiệu ứng ếch luộc*, đợi cho gạo nấu thành cơm  mới lộ  mặt thật.”
*Lấy tên từ thí nghiệm thả ếch  nồi nước lạnh, tăng nhiệt độ thật chậm thì con ếch sẽ ở yên trong nồi cho đến khi nó  luộc chín. Ý nghĩa của thí nghiệm  là đừng bắt  khác đáp ứng ngay cái bạn , hãy tạo điều kiện để họ  quen và thích ứng .
Chung Mạn  chút lúng túng. “Này , đừng  khó  như thế.”
“Khó  hơn cũng  đấy. Nếu    rõ đầu óc em vốn đơn giản,  chắc chắn sẽ nghĩ là em đang giả ngu, cố tình  vạch trần để lấy cái lợi, như là thăng chức…”