“Em  hề!” Nghĩ tới việc Lục Hữu Lương chơi  với cô    cô như , Chung Mạn tràn đầy tức giận và ấm ức,  kìm  gào lên với  :
“Anh đừng đổ oan cho em! Em  yêu cầu Mạc Lâm thăng chức cho ,  giờ đều  hề!”
“Cô ngốc, nếu em thực sự  thế, hôm nay  còn gọi em ăn cơm ?”
Bị Lục Hữu Lương  cho choáng váng, Chung Mạn mới nhớ  mục đích quan trọng của ,  thêm Lục Hữu Lương   tin tưởng , cô liền nhanh chóng bình tĩnh . “Phải ,  vẫn   tại  mấy hôm nay  để ý tới em.”
“Sao   thể để ý tới em chứ. Em thật sự  rõ nguyên nhân Mạc Lâm nâng em  giám đốc, mà chỉ nâng   phó giám đốc ?” Chung Mạn thành thật lắc đầu,  thứ hai thở dài trong ngày. “Em… Em nghĩ xem, một nhân vật lớn  cử tới, đối diện với cấp  địa vị ngang hàng với , thậm chí  thể một tay che trời,   sẽ  thế nào?”
“Anh   Thành ?” Thấy  gật đầu, Chung Mạn nghĩ ngợi. “Em sẽ kìm   , ừm, và cất nhắc một thế lực khác đối chọi với  .   đúng,   chẳng   càng đáng  nâng  giám đốc ?”
“Em nghĩ xem, trong buồng vốn   hai con hổ, giờ thả thêm một con sói , kẻ c.h.ế.t nhanh nhất là ai?”
“Ờ… Người ở trong buồng?”
“May mà em vẫn  quá ngốc.” Lục Hữu Lương liếc cô một cái an ủi. “Ở công ty  cũng coi như một cấp  khá  thế lực khác, hơn nữa  đối đầu với Lâm Thành , đề bạt  chẳng  là  Lâm Thành mất mặt  ? Huống chi để bọn  c.h.é.m g.i.ế.c lẫn  cũng chẳng  lợi ích với  , cả công ty vẫn sẽ chẳng   nào    cả.”
“Cho nên    bối cảnh   thế lực như em  hời  ?
“Không sai, nên em  xem   thể quan tâm em ? Nếu   thiết với em quá,   chắc chắn sẽ  tay tiếp, tới lúc đó mối nguy của hai  còn lớn hơn cả Lâm Thành.”
“ em vốn  với  mà, bây giờ thái độ cạch mặt  cả đời  chẳng   lạ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-109.html.]
“Em cũng  bọn họ luôn cho rằng chúng   mập mờ. Thử hỏi một  đàn ông  thể chịu  việc chức vị của bạn gái cao hơn   ? Thái độ  của  mới đúng là chuyện một  đàn ông  lòng tự tôn  mờ mắt sẽ .”
Chung Mạn phụt , “Anh cũng nghiên cứu ghê nhỉ. Đáng tiếc họ   em quá rõ cái tật tè dầm của , trèo cây cả buổi cũng  lên nổi, hoặc là vụ gửi thư tình nhầm  ngu ngốc, nếu  ai còn cảm thấy  mập mờ chứ?”
“Này, em  chuyện cẩn thận chút. Cái chuyện em đẩy ngã con trai,  lên      ngu với    cũng chẳng thấy thông minh  bao nhiêu .”
“Chuyện  bao nhiêu năm   vẫn còn nhớ.” Lần  tới lượt cô lườm  . “Cho nên tâm lý học   quen   sáu tuổi sẽ  phát triển thành  yêu là  lý đấy. Bắt em   yêu của , chẳng thà  gái ế cho xong.”
Hai  đang chế nhạo lẫn , phục vụ  đưa món ăn  gọi lên. Chung Mạn vùi đầu ăn món cơm cá chình yêu thích nhất, Lục Hữu Lương  mở miệng: “Thế em định  thế nào với tổng giám đốc Mạc?”
Chung Mạn dừng đũa, “Anh chắc chắn là   đang theo đuổi em thật ?”
“Anh chắc chắn tới  thể chắc chắn hơn.” Lục Hữu Lương  vui đáp ,  đó  lo lắng hỏi. “Không  em xiêu lòng  chứ? Đừng quên   chỉ tới Trung Quốc một năm, hết hạn thì sẽ  về. Em và    khả thi ,   cũng chẳng  thật lòng với em.”
“Ừm, em vẫn còn nhớ cái giọng điệu ‘cắt đứt với bạn gái’ của  . Lúc đấy em  cảm thấy   là    trách nhiệm, tới Trung Quốc chắc chắn sẽ  khắp nơi tán gái  phủi m.ô.n.g bỏ .” Chung Mạn cúi đầu gắp hạt ngô tròn căng, bỏ  miệng từng hạt từng hạt một.
Anh  thật sự là   ? Mấy tháng  ở chung vui vẻ như  đều là âm mưu   sắp xếp từ , là trò chơi  thể vứt bỏ bất cứ lúc nào ?
Trong lòng cô giống như  thứ gì đó chặn .
Cô còn tưởng rằng họ thật sự  chủ đề  mãi  hết, cô còn tưởng rằng hai  đều cảm thấy những giờ phút  đều  thoải mái và vui vẻ.
Cô  vì câu pha trò của    chỉ một ,   cũng nhếch môi vì suy nghĩ kỳ lạ của cô.